Nhưng rồi người ta lại bảo, nên có một người bạn thân là con trai, bởi mặc dù có thể bạn sẽ bị anh ta tỏ ra coi thường bằng lời nói, nhưng lại dùng hành động để nuông chiều bạn hết mực.
Tuyết vẫn rơi, trắng muốt cả một khoảng đất, trắng hơn cả nền trời đang phủ một màu hơi đục. Linh Lam bước đi trên lớp tuyết phủ dày, cẩn thận như sợ sẽ vấy bẩn màu trắng kỳ diệu ấy. Nụ cười hiện rõ trên mặt, cùng với đó là những giọt nước mắt lăn dài.
Cô ngẩng đầu lên trời, định ngăn cho nước mắt không rơi. Bỗng vang lên một giọng nói ấm áp.
- Đừng tưởng em ngửa mặt lên trời là nước mắt sẽ không rơi. Khờ quá! Nước mắt rơi ra ngoài so với chảy ngược vào trong còn dễ chịu hơn. Em có khóc một chút cũng không sao đâu mà.
Thế là từng giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã, ướt hai bên tóc mai, chảy xuống nền tuyết, thấm vào lớp tuyết dày, tan biến như thể dẫu có bao nhiêu nước mắt chảy xuống cũng chẳng khiến tuyết tan ra.
…
Sân bay quốc tế Bắc Kinh vẫn đông nghẹt người, Linh Lam khoan khoái kéo hành lý bước ra ngoài sảnh, người thân giơ bảng chờ đón nhau khá đông. Cô đi vượt ra bên ngoài, bấm số điện thoại quen thuộc, kiên nhẫn chờ đợi đằng sau những tiếng tút dài.
- Đến nơi rồi cơ à? Tưởng hôm nay thời tiết xấu nên delay 3 tiếng cơ mà?
- Ừ, nhưng mới 1 tiếng họ đã thông báo là xử lý được rồi nên là đi thôi.
- Ầy, chờ chút để đại nhân đây đến đón tiểu thư. Chờ ở đấy đấy, tôi đến bây giờ, đến bây giờ nhé!
Câu dặn dò “cứ từ từ thôi” còn chưa nói hết, Quân đã dập máy. Linh Lam mỉm cười. Cô chưa từng có một người bạn thân nào, cho đến khi đến Bắc Kinh du học. Quân là một cậu con trai vừa có ngoại hình nổi bật, vừa có thành tích tốt, nhưng lại rất kiêu ngạo. Lúc Linh Lam kéo vali đến ký túc xá, cậu và cô đã có một xung đột nhỏ. Cũng chính vì thế mà Quân để ý đến Lam hơn. Và hai người trở thành bạn thân.
Trong suốt quá trình học tập ở nơi đất khách quê người, có người nói là một quãng thời gian khổ nhục, nhưng có người lại nói đó là quãng thời gian thực sự ý nghĩa, thực sự trưởng thành. Khi mà đã có thể tự đứng trên đôi chân của mình đi khắp nơi, khi mà có thể sống qua những tháng ngày mà cứ ngồi ăn mì tôm úp một mình trong lúc lên cơn sốt cao là nước mắt lại rơi, cứ nhìn thấy một vài người cùng quốc tịch là mừng như vớ được tri âm, tri kỷ.
Kỳ nghỉ hè vừa rồi Quân không được về, chỉ Linh Lam về. Cậu phải ở lại làm cho xong đề tài nghiên cứu cùng giáo sư. Chắc chắn, lâu ngày bị nhốt ở trong phòng nghiên cứu, cậu ta đã “nhớ người” phát điên rồi. Chắc chắn, cậu ta sẽ phi đến đây trong vòng 30 phút.
Hôm nay là ngày 7/7, người Trung Quốc gọi là ngày Thất tịch. Chính là ngày ngưu lang chức nữ gặp nhau lần duy nhất trong năm. Và năm nào cứ đến ngày này trời cũng đều đổ mưa. Bởi vì sau khi chia li, họ thường rơi nước mắt.
Lam không tin vào mấy cái truyền thuyết kiểu như vậy, nhưng cô không thể lý giải nổi tâm trạng buồn rầu, u uẩn của tất cả mọi người mỗi khi ngày này đến. Có lẽ, vì thời tiết nhuốm màu chia li, nên con người cũng nhận ra cảm giác khác lạ đang nhen nhóm trong lòng.
- Này cô, có thể cho tôi hỏi?
Người đàn ông cất giọng tiếng Trung rành mạch khiến Lam quay ra. Một gương mặt cực kỳ điển trai lọt vào tầm mắt cô. Mặc dù không quá cao nhưng cũng vừa khiến cô phải hơi ngước lên. Cách ăn mặc gọn gàng, lịch sự, khác hẳn với kiểu ăn mặc “trẻ trâu” như Quân. Lam nhìn người con trai đoán chừng hơn mình vài ba tuổi, nở nụ cười thân thiện hết sức.
- Vâng, tôi có thể giúp gì cho anh?
- À, tôi tới đón người. Có phải cô là Lam, người Việt Nam không?
- Ồ, tôi đúng là Lam, nhưng tôi đâu có hẹn ai tới đón nhỉ?
- Đúng mà, tôi đợi mãi mà không thấy cô. Ra đây tìm thì thấy cô nói giọng Việt Nam nên hỏi thử, hóa ra đúng là cô thật.
- Này anh, tôi không nhờ ai đến đón cả mà!
- Em gái tôi nhờ tôi đến đón cô. Nó tên là Lưu Y Nhược, tôi là Lưu Đông.
Lam vắt óc không nhớ nổi cô có người bạn nào ở Bắc Kinh tên là Lưu Y Nhược không. Nhìn tướng mạo người đàn ông này có vẻ không phải kẻ lừa đảo. Nhưng mà làm sao biết được, những người lừa đảo thường núp dưới dáng vẻ lịch sự, nho nhã để dễ lừa người đấy thôi?
Hơn nữa, ở nơi đất khách quê người, vẫn nên cẩn trọng. Thà bỏ lỡ ai đó còn hơn bỏ lỡ chính bản thân mình. Huống hồ cô không biết ai là Lưu Y Nhược, càng không quen ai là Lưu Đông. Cảnh giác một chút thì vẫn hơn.
- Lưu Y Nhược nào? Tôi không quen ai như thế cả, anh nhầm rồi. Tôi xin phép đi trước.
- Này cô, khoan đã…
- Khoan khoan cái gì? Anh nghĩ tôi là loại gà mờ cho anh chăn dắt đấy hả? Tôi mặc dù là người nước ngoài nhưng đã sống ở đây hơn 2 năm rồi. Anh nghĩ lừa được tôi hả? Cho dù anh là loại cáo già, thì tôi cũng là loại cáo trung niên nhé, đừng hòng giở trò với tôi.
Nói rồi cô gạt tay người kia ra, huých vào vai anh ta một cái thật mạnh đến nỗi cô còn phát đau, hậm hực bước đi vài bước tiến về hàng ghế chờ. Lam thấy anh ta lập tức rút điện thoại ra gọi, trao đổi một hồi với đầu dây bên kia về người anh ta phải đón. Lam chửi thầm trong bụng tên Quân chết dẫm đã quá 30 phút mà không thấy tăm hơi. Chỉ mong hắn đến luôn lúc này để giải cứu.
Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, lại tiếp tục nhận một cuộc điện thoại nữa. Anh ta cau mày rồi ra hiệu xin lỗi cô. Sau đó đi vào trong, một lúc sau dẫn theo một cô gái đang kéo vali hành lý nặng nề đi ra.
Cô gái người Việt Nam kia cũng tên là Lam, nhưng là Ngọc Lam, người miền Trung. Lam gật đầu chào hai người họ. Người đàn ông vừa cười vừa ngại ngùng hỏi cô có muốn anh ta đưa về một đoạn không. Cô từ chối, tại sao cô lại phải lên xe một người xa lạ mà mới đây cô còn nghĩ là kẻ lừa đảo?
Nghĩ lại mới thấy, người đàn ông kia thật buồn cười. Phải đón ai cũng không biết, lỡ đây phải bà cô già như cô coi như số anh ta đen.
Phải chờ thêm đúng 45 phút nữa tên bạn mới toe toét mở cửa xe, nở một nụ cười cầu hòa. Lam nóng mắt, giận đến nỗi không thèm nhìn cậu bạn, nhấc chân bước vào, cài dây an toàn rồi ngồi yên lặng nhìn ra cửa sổ xe.
Mặc cho Quân dùng đủ trò chêu chọc, Lam vẫn giận, cho đến khi cậu lái xe đến một quán ăn, Lam mới tươi tỉnh hơn.
- Dụ cậu dễ thật đấy, có đồ ăn là theo ngay. Này, thế chỉ cần ai rủ cậu đi ăn là cậu theo người ta hết à?
Lam vừa gặm cánh gà như chết đói, vừa giơ tay xua xua ý bảo tên bạn đừng làm phiền. Ăn nốt chiếc cánh trên tay mới chậm rãi uống một ngụm nước, dửng dưng kể.
- Vừa nãy có một anh đẹp trai muốn đón tôi đấy, nhưng mà tôi nghĩ cậu đang khổ sở đi đến nên không nỡ nhận lời đấy.
- Ơ, có anh đẹp trai nào mà thẩm mỹ kém thế?
- Này nhé, cậu đừng có coi thường vẻ đẹp của tôi.
- Vẻ… đẹp của cậu cơ á?
Thế đấy, người ta vẫn bảo, đừng nên có bạn thân là con trai. Bởi vì khi bạn có một người bạn thân là con trai, tất tần tật những khuyết điểm lẫn sự thật về tướng mạo của bạn sẽ bị cậu ta nói ra hết, không chần chừ.
Nhưng rồi người ta lại bảo, nên có một người bạn thân là con trai, bởi mặc dù có thể bạn sẽ bị anh ta tỏ ra coi thường bằng lời nói, nhưng lại dùng hành động để nuông chiều bạn hết mực. Khiến bạn cảm thấy lúc nào cũng tự tin.
Mọi người đều nói, sự trở về của Lam là cứu rỗi cho những người xung quanh, khiến cho Quân không thường xuyên cáu bẳn hay tỏ ra bực bội vô cớ nữa.
Nhưng, họ đâu phải người yêu của nhau?
Quân mặc dù kiêu ngạo, nhưng cậu ấy từ ngoại hình cho đến thành tích học tập đều hoàn hảo, có cô gái nào nhìn thấy mà không ngưỡng mộ? Vậy nên, chưa bao giờ Lam thấy Quân yêu ai quá 3 tháng, cũng chưa bao giờ thấy cậu ủ rũ, buồn rầu về chuyện tình cảm.
Hôm nay lớp Lam học môn mới, chính là môn tạo hình thiết kế khó nhằn mà lũ sinh viên luôn chỉ ôm ngực cầu nguyện cho nó đến thật nhanh và trôi qua cũng thật nhanh. Lam chen chân ngồi vào vị trí mà cô vẫn thường chọn để dễ nghe giảng và ghi chép. Chỗ ngồi ngay gần máy chiếu, và gần bục đứng của giảng viên.
Tranh thủ lúc còn chưa vào giờ, Lam gục xuống ngủ một lát, cả đêm qua cô tranh thủ vẽ bản thảo cho một cuộc thi thiết kế tự do nên rạng sáng mới đi ngủ. Được một lúc thì thấy tiếng xôn xao im bặt, bạn ngồi cạnh đập đập vào tay cô.
Thầy dạy tạo hình thiết kế rất trẻ, và đặc biệt, rất đẹp trai. Lam loáng thoáng thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu. Cho đến khi thầy gọi tên điểm danh, dừng lại rất lâu ở tên cô, gọi đến 2 lần, lướt mắt tới vị trí cô vừa báo danh. Một chút ngạc nhiên lướt qua, sau đó mỉm cười.
Cả buổi học ngày hôm ấy, Lam mơ hồ thấy dường như ánh mắt của vị thầy giáo trẻ này cứ vô tình hay cố ý lướt về phía cô. Hai lòng bàn tay lạnh toát, cô vẫn không thể nhớ nổi đã gặp người xuất chúng thế này ở đâu.
- Em không nhớ tôi à?
- Dạ? Thầy… Em xin lỗi em không thể nhớ đã gặp thầy ở đâu?
- Cô gái này thú vị thật, hôm ở sân bay còn khư khư nghĩ tôi là đồ lừa đảo mà.
Một tia sét đánh uỳnh trên đầu Lam, đầu óc cô quay cuồng nhìn người đối diện. Khi ký ức trở về và khuôn mặt người đàn ông ngại ngần khi bắt chuyện với cô ở sân bay lại một lần nữa quay trở lại khiến cho Lam bất giác há hốc miệng một hồi.
Quả thật, chính là người ấy.
- Sao? Nhớ ra rồi đúng không? Thế đã tin tôi không lừa đảo em chưa?
- Dạ, em…
- Em thú vị thật đấy!
Nói rồi khẽ vỗ vào vai Lam một cái, rồi mỉm cười bước đi. Khi Quân bước vào nhìn thấy Lam đang thẫn thờ ngồi ở vị trí sát cửa, dùng tay cốc lên trán cô bạn một cái đau điếng, Lam mới từ từ quay ra nhìn Quân, vẻ đờ đẫn chưa hết, nhưng thay vào đó là sự nghi hoặc.
- Này, cậu có biết không? Thầy giáo môn Tạo hình thiết kế đấy, chính là cái người tớ tưởng là lừa đảo ở sân bay.
- Thì sao?
- Còn sao nữa, hôm đấy chả hiểu đầu cua tai nheo gì, tôi đã sạc cho anh ta một trận
- Hả? Cậu nói những gì?
- Không nhớ nữa, vắt óc cũng không nhớ nổi, nhưng hình như là thâm thúy sâu xa hoặc chua ngoa ghê gớm lắm.
- Chết cậu rồi!
Lưu Đông, 26 tuổi, là giảng viên trẻ nhất của Học viện Kiến trúc Bắc Kinh, dạy môn Tạo hình thiết kế. Thành tích học tập thì khỏi nói, chỉ cần đọc bảng dài những giải thưởng đã khiến người ta kinh hoàng. Đã vậy còn sở hữu một vẻ ngoài hoàn hảo, hài hòa, lại cực kỳ cởi mở với mọi người.
Nhưng nghe nói đây cũng là một người nội tâm khó dò, chưa một ai dám gây hiềm khích với anh ta.
Lam cũng nghĩ là số cô xong rồi. Bởi vì chỉ mới vài ngày sau buổi học “nhắc nhở lỗi lầm trong quá khứ” ngày hôm đó, cô một thân một mình lên văn phòng giáo viên, đứng đợi Lưu Đông cả tiếng đồng hồ mới thấy anh ta xuất hiện.
- Xin lỗi em, sau giờ học có một vài bạn sinh viên muốn trình bày một số thắc mắc, em đợi lâu lắm rồi phải không?
Đợi lâu lắm rồi! Anh đang muốn trả thù tôi đúng không? Lam muốn nói thẳng toẹt câu đấy vào mặt vị thầy giáo còn quá trẻ kia, nhưng lời nói bị ghìm lại giữa họng, không thể thoát ra, cô giật mình thấy mình mở miệng nhưng toàn nói những câu trái lương tâm.
- Không lâu ạ, thầy có việc gì cần giao cho em ạ?
- À, cũng không có gì ghê gớm, tôi đã nghiên cứu bảng thành tích cá nhân của em, thấy cũng không tồi. Định nhận làm người hướng dẫn đề án tốt nghiệp sắp tới của em.
- Dạ?
- Em cảm thấy tôi không thích hợp?
- Không phải, nhưng môn tạo hình thiết kế… em thật sự… thật sự là vượt quá khả năng của em ạ…
- Đừng lo, tôi sẽ giúp em!
Lam cảm thấy như có một bàn tay ai đó vừa tát mạnh vào mặt cô, cái tát khiến cô xây xẩm mặt mày. Người Trung Quốc chẳng phải có câu “oan gia ngõ hẹp” đó sao? Lần này, cô và lão thầy kia đúng thật là oan gia rồi.
Rốt cuộc, những người không yêu chúng ta, không bao giờ đủ kiên nhẫn để đi theo chúng ta đến tận cùng…
Quân vừa gọt táo, vừa chìa cả đĩa hoa quả đã gọt sẵn trước mặt Lam, cô cầm một miếng táo, bỏ tỏm vào miệng, nhưng vì miếng táo to quá khoang miệng nên cô bị sặc. Quân vừa cười vữa vỗ lưng cho cô, giọng điệu khiến người ta nghe mà bực mình.
- Miếng táo nó làm gì cậu mà sao cậu ác với nó thế?
- Cái lão Lưu Đông đó, kể cả tôi có lỡ lời nói vài ba câu khó nghe với anh ta, thì anh ta cũng nên nam nhi quảng đại mà bỏ qua cho tôi. Tôi cũng không lừa đảo gì, không cướp của gì nhà anh ta, sao lại cứ ép tôi chịu trận thì mới được?
- Này, cậu có cảm thấy, anh ta có… ý đồ gì đó với cậu không?
- Hả? Ý đồ gì?
- Thì là… thích cậu đó
- Điên à, chẳng lẽ anh ta bị tôi chửi cho lú lẫn rồi? Có thằng con trai nào bị ăn chửi mà lại đi có cảm tình với đứa con gái chửi mình không?
- Tôi không phải ngoại lệ à?
- Ừ, nhưng cậu là bạn tôi, đương nhiên phải khác với tên chết tiệt đó rồi.
- Khác chỗ nào?
- Nói chung là khác!
Quân im lặng, một tia buồn bã xẹt ngang qua đầu. Một ý nghĩ chợt xuất hiện làm cậu giật mình, vội vàng nén nó xuống, nở một nụ cười gượng gạo nhìn cô bạn đang loay hoay vừa ăn táo vừa đọc tài liệu. Bất giác cậu cảm thấy sợ hãi rằng có điều gì đó sắp biến mất, khiến cậu bất an.
Số lần gặp nhau của Lam và “oan gia” ngày càng tăng lên. Cô không hiểu tại sao, bản thân mình lại phải bắt tay làm đề án tốt nghiệp sớm thế. Khi mà các bạn còn chưa thấy đả động gì đến thì cô đã phải chạy ngược chạy xuôi đi tìm sách nọ, hồ sơ kia để bổ sung phần lý thuyết vào đề án của mình.
Thầy Lưu Đông vẫn không hề tỏ thái độ ra rằng có điều gì bất mãn với cô, lúc nào cũng cười rất tươi, tận tình chỉ bảo cô “làm lại” rất nhiều phần, làm lại nhiều đến nỗi chính cô bắt đầu hoài nghi về bộ não của bản thân mình.
Quân lại có bạn gái mới, người Nhật Bản, cô bạn gái này không giống như những bạn gái trước đây của cậu, là một cô gái cực kỳ dịu dàng, nữ tính. Lam còn có thể đếm được số lần cô bạn nói chuyện, mỉm cười, lặng lẽ ngắm Quân rồi lại tự ngại ngùng.
Và dường như chính cô gái đặc biệt này đã khiến Quân thay đổi. Họ ở bên nhau nhiều hơn, mọi người xung quanh không còn thấy Quân và Lam bám lấy nhau nữa. Bất giác, nhìn Lam bằng ánh mắt nghi ngại.
Quả thật, Lam cũng có chút buồn, nhưng cô không hề ghen tị. Bởi vì dẫu họ có thân thiết đến mấy, cũng chỉ là bạn bè, dẫu cho Quân có là người bạn duy nhất của Lam, họ cũng sẽ đến một ngày nào đó, tìm được hạnh phúc của mình. Chỉ hy vọng tình bạn của họ vẫn mãi mãi giữ được.
Còn Lam, việc duy nhất cô toàn tâm toàn ý quan tâm lúc này, chính là phải ngày ngày đối phó với ông thầy chỉ hơn cô vài tuổi kia, chống chế với mọi điều kiện hạch sách của ông ta.
- Tôi cảm thấy, chỗ này em làm chưa ổn… Em xem, cách phác thảo khái quát của em và cách khắc họa chi tiết có sự rời rạc. Em về làm lại nhé, ngày kia tôi rảnh, tôi sẽ xem cho em.
Lam cảm thấy lửa giận đã bừng bừng trên đầu. Không biết đây là lần thứ n cộng bao nhiêu cô phải ôm uất ức, ôm tập bản thảo về mà không thể mở lời oán thán một câu. Vì một hiểu lầm mà cô thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi lúc ở sân bay, tại sao ông thầy chỉ hơn cô vài tuổi đời kia lại nhớ lâu thù dai đến thế? Chẳng phải là cô đã biết lỗi rồi hay sao? Lẽ nào cứ phải ép cô phải chịu áp lực đến cùng như thế?
Cô sai ở đâu? Hay là vì thầy ghét cô nên mới cố tình bắt bẻ cô?
Suy nghĩ này khiến lồng ngực cô cuộn lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời. Việc thầy Lưu Đông ghét cô, lại khiến cô khó chịu như thế.
- Thưa thầy, thầy ghét em đến thế cơ ạ?
- Sao cơ?
- Em biết, vì em xấc láo, hỗn xược, nhưng ngày hôm đó em hoàn toàn không biết thầy là thầy giáo của em.
Nếu biết, có đánh chết em cũng không dám nói thầy là đồ lừa đảo. Nhưng em không biết, hơn nữa còn mắng thầy, em biết mình sai rồi, thầy có thể rộng lượng tha cho em một lần không? Gần đây em lúc nào cũng chịu áp lực, em nghĩ mình không thể chịu thêm áp lực nữa…
Lưu Đông nhìn cô gái trước mặt mắt đỏ hoe nhưng không hề khóc. Giọng run run nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi. Cô nhìn thẳng vào anh, sau đó ngước lên nhìn trần nhà, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau.
Thực ra, cô bé này đã hoàn toàn hiểu sai ý anh rồi, anh không hề câu nệ chuyện cũ, cũng không hề thù oán gì cô, chỉ là ngày hôm đó trở về anh cứ nghĩ mãi về cô gái người Việt xinh xắn nhưng lại “hùng hổ” như dọa người đó. Anh mong được gặp lại cô gái thú vị này, và lúc nhìn thấy cái tên Nguyễn Linh Lam, anh đã phải mất một thời gian khá lâu để tin còn có thể xảy ra sự trùng hợp đến thế. Khoảnh khắc cô bé đưa mắt nhìn anh nghi hoặc chính là lúc anh hoàn toàn tin rằng, hóa ra trên đời cũng có cái gọi là số phận.
Thở dài, Lưu Đông cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô gái đứng đối diện đang ai oán nhìn mình.
- Nếu tôi nói, tôi không hề có ý thù oán gì em, liệu em có tin không? Tôi không hề ghét bỏ gì em cả, tôi chỉ thấy, em thật là một cô gái thú vị. Tôi muốn được gặp em nhiều hơn. Em, có tin không?
Lam ngơ ngác, cảm giác uất ức bỗng chốc được thay thế bằng một lớp sương mù bao phủ chẳng biết nên gọi là gì. Dường như là có điều gì đó khó tin, cô không thể tin, nhưng lại muốn tin. Cô không biết phải nói gì, chỉ mơ hồ nhìn tên oan gia mà cô luôn lén chửi thầm đằng sau lưng.
Vốn cứ đinh ninh rằng anh ta rất ghét cô, vốn cứ đinh ninh rằng anh ta tìm mọi cách để gây khó khăn cho cô. Nhưng giờ phút này đây, mọi thứ dường như không phải, mọi thứ dường như lại hoàn toàn ngược lại.
Lưu Đông nhìn biểu hiện của Linh Lam trong phút chốc lại thay đổi. Ban đầu là ấm ức, sau đó là hồ nghi, cuối cùng thì lại là bối rối và có chút xấu hổ. Bất giác, anh bật cười, dịu dàng nhìn cô.
Thật sự, cô gái này rất thú vị.
…
Gần đây, Quân thấy tâm trạng của Linh Lam rất khác. Cô hay ngồi bần thần một lúc lâu, ánh mắt mông lung vô định, thi thoảng lại như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp lắm mà trán nhăn lại, một vài lần mỉm cười. Xong rồi thở dài.
Nghe nói, con gái cứ biểu hiện như thế, chứng tỏ là đang yêu. Nhưng Lam thì yêu ai? Chẳng lẽ lại là tên thầy giáo hơn có vài tuổi đáng ghét kia?
- Này, cậu gần đây khác lắm nhé?
- Khác gì cơ?
- Không phải là cậu… thích tên thầy giáo kia đấy chứ?
- Cậu bị điên à? Có một số chuyện tôi cần phải suy nghĩ một chút.
- Mong là như thế, mong là cậu không lừa tôi.
Thật sự, Lam không biết đối diện thế nào với Lưu Đông, anh ta luôn như xa xôi lắm, như lại rất gần, có lúc đưa tay ra là có thể chạm vào, có lúc kể cả có cố gắng cũng không thể đến gần. Khi Lam còn quanh quẩn với suy nghĩ, liệu anh ta có thích cô không, quanh quẩn như thế suốt nhiều ngày, cứ rảnh ra là lại nghĩ đến, nghĩ đến rồi liền cảm thấy rối rắm hơn.
Lam hy vọng Lưu Đông thích cô hay không thích cô? Điều này chính cô cũng không biết, nghĩ đến anh ta nhiều thì lại cảm thấy hơi nhớ nhung, nhưng mỗi lần gặp mặt anh ta đều rất bình thản, điều này khiến cho Lam lần lượt phủ nhận các giả thuyết trong đầu mình.
Trường học viện Kiến trúc Bắc Kinh mở một buổi dạ hội, đúng vào ngày Lam có tiết tạo hình kiến trúc. Tất cả con gái con trai trong lớp đều xôn xao. Hai cô bạn ngồi cạnh kẻ tung người hứng, chống cằm thăm dò Lam tối nay sẽ mặc gì cho buổi dạ hội.
Vốn chẳng quan tâm đến dạ hội, Lam trả lời qua quýt rồi dọn dẹp sách vở, hai cô bạn cũng chán nản đứng lên. Khi Lam đang bấm số chuẩn bị gọi cho Quân thông báo đã tan lớp và báo đang chuẩn bị đến KTV (phòng Karaoke) mừng sinh nhật Karasami – cô bạn gái người Nhật của cậu.
Tuy nhiên, chưa kịp bấm xong tin nhắn, một giọng nói vang lên trên đầu khiến Lam phải ngước lên. Vì hôm nay là dạ hội nên Lưu Đông ăn mặc có hơi đặc biệt một chút. Anh là giảng viên, bắt buộc phải tham dự.
- Sao? Không định đi dạ hội à?
- Em bận việc rồi!
- Hẹn với… bạn trai à?
- Không ạ!
- Thế nếu không có gì quan trọng thì đi cùng tôi một lát nhé?
Lam không hiểu tại sao lại nhận lời mời lấp lửng đó của Lưu Đông. Anh không vồn vã, cũng không nài nỉ, chỉ đưa ra một câu đề nghị như một câu nói chuyện thông thường, ấy vậy mà cô vẫn không thể từ chối, cứ ngây ngốc đi theo.
Anh lái xe đến một con ngách nhỏ ở trong lòng Bắc Kinh. Bẩn thỉu và ẩm ướt, la liệt toàn những thùng bìa carton dính nước ướt nhẹp. Lối đi trải dọc toàn rác rưởi, bốc mùi khó chịu. Lam dừng lại, ánh mắt ngờ vực, Lưu Đông đi phía trước xách lỉnh kỉnh đồ đạc, bước chân chắc chắn và đĩnh đạc. Anh không hề sợ con ngõ tồi tàn rách nát này làm bẩn bộ âu phục vừa vặn đắt tiền trên người, không thấy tiếng bước chân phía sau, bỗng ngoái đầu lại theo bản năng.
- Sao lại không theo nữa? Em sợ nơi này bẩn thỉu quá à?
- Không phải, nhưng thầy phải nói cho em biết là chúng ta đi đâu. Em không thể đi vào một nơi tối tăm không có người với một người đàn ông lạ, kể cả có là thầy giáo đi chăng nữa.
Lưu Đông mỉm cười, anh lại bước trở về chỗ Lam đứng, đưa tay ra gạt mái tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên. Nhẹ nhàng cất tiếng.
- Em có biết nấu mấy món ngon ngon không?
- Sao ạ?
- Hồi còn nhỏ, tôi bị đối thủ của công ty ba mẹ bắt cóc. Họ thuê một bà lão chăm sóc cho tôi và canh chừng không cho tôi bỏ trốn, nhưng bà đã cứu tôi, hồi đó tôi đã sống ở đây một thời gian. Hôm nay là thọ thần (sinh nhật) của bà, nếu em biết nấu ăn, có thể làm vài món cho bà vui được không?
- Anh không biết nấu?
- Biết chứ, nhưng nếu em nấu sẽ khác.
- Nhưng tại sao em phải đồng ý ạ?
- Bởi vì em sẽ không muốn bị tôi mang bài vở ra ám nữa đúng không?
Nói rồi, Lưu Đông xách lỉnh kỉnh túi đồ đi vào trong, Lam mỉm cười rồi chạy theo sau anh. Đến gần cuối con ngách có một ngôi nhà với cổng sắt đàng hoàng. Tuy không phải là một ngôi nhà đẹp đẽ, khang trang gì nhưng cũng đàng hoàng, sạch sẽ, nổi bật trong con ngách ổ chuột này. Hẳn là Lưu Đông đã cho xây lại ngôi nhà cũ của bà lão, chăm sóc rất tử tế.
Lam xắn tay làm một bữa ăn kiểu Việt Nam. Bà lão mái tóc bạc trắng vẫn còn minh mẫn vừa luôn miệng khen cô khéo léo, vừa liên tục hỏi có phải cô là bạn gái của Lưu Đông không. Anh không trả lời, chỉ cười rồi kéo bà ra phòng khách nói chuyện, một lúc sau cũng vào bếp phụ giúp cô mấy việc lặt vặt.
Bà nội của Lam mất trước khi cô sinh ra, bà ngoại thì đến khi cô 6 tuổi cũng qua đời. Rất lâu rồi cô không được ăn bữa cơm gia đình mà có bà bên cạnh, trò chuyện, thủ thỉ dặn dò. Mặc dù không phải ruột thịt, lại là người nơi đất khách, nhưng Lam vẫn cảm thấy ấm áp.
Suốt cả buổi, Lưu Đông chỉ nhìn cô. Có những lúc cô liếc sang, ánh mắt anh lại vội dời đi nơi khác, nhưng cả buổi tối cứ đuổi qua đuổi lại như vậy khiến Lam cũng có chút vui vẻ.
Cánh cổng nhà bà lão khép lại, trong ánh đèn nhập nhoạng phát ra từ mái hiên, Lam nghĩ có một câu hỏi cô cần phải hỏi, cũng có một đáp án cô cần phải biết. Đứng trên bậc tam cấp, cô dường như cao hơn anh một chút. Ánh đèn rọi vào khuôn mặt anh không hết, để lại một nửa chìm khuất trong bóng tối. Môi hơi mím lại, Lam căng thẳng nhìn thẳng vào khuôn mặt Lưu Đông.
- Tại sao lại đưa em đến đây? Vì ngẫu nhiên, hay là đã dự định từ trước?
- Ngẫu nhiên, nhìn thấy em bỗng dưng cảm thấy nếu đưa em đến đây thì bà sẽ rất thích thôi!
Tâm trạng Lam như có một tảng đá nặng đè lên, đau buốt. Cô vôn nghĩ là anh thích cô nên mới quan tâm đến cô, thích cô nên mới bắt bẻ cô, thích cô nên mới muốn cô đi cùng anh đến đây. Nhưng hoàn toàn không phải.
Lam xoay người bước ra ngoài, vì không để ý nên vô tình chạm vào những thứ rác rưởi la liệt dọc lối đi, chiêc váy mặc trên người bắt đầu bị vấy bẩn. Lưu Đông đuổi theo nói anh sẽ đưa cô về nhưng cô gạt tay anh ra, ngây ngốc bước ra ngoài con ngõ. Lam cảm nhận được dường như anh vẫn đi theo cô cho đến khi cô ngồi ở băng ghế chờ xe bus, anh mới yên tâm lái xe đi.
Rốt cuộc, những người không yêu chúng ta, không bao giờ đủ kiên nhẫn để đi theo chúng ta đến tận cùng.
Tại sao lại yêu và yêu từ bao giờ, Lam không biết được, cũng không thể giải thích. Chỉ biết cảm giác hiện giờ như có một mũi dao đâm xuyên qua tim chảy máu, dẫu làm cách nào cũng không thể hết đau.
Cô muốn gọi Quân đến đón, nhưng chẳng hiểu sao lục mãi trong túi xách không thể thấy điện thoại, cô dốc ngược tất cả mọi thứ ra ngoài, chiếc điện thoại màu bạc rơi ra, cô ấn phím gọi, cũng chẳng biết mình đã nói những gì. Chỉ ngồi yên lặng đợi cậu đến.
Ngày hôm ấy, Lam thất tình, vẫn chỉ có Quân ở bên cạnh cô.
Cũng trong đêm hôm ấy, cô bạn gái người Nhật của Quân, Karasami uống thuốc ngủ tự sát trong phòng ký túc xá.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, mọi chuyện dường như xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai kịp chấp nhận sự thật.
Lam chỉ hỏi duy nhất một câu, rồi đặt vào tay cậu cuốn nhật ký viết dang dở, những nét chữ thanh mảnh nhỏ nhắn đập vào mắt cậu.
Lam bàng hoàng đứng nhìn người ta mang xác Karasami ra khỏi ký túc xá, cô được phủ một lớp vải xanh, im lặng nằm yên trên chiếc cán bằng sắt lạnh lẽo.
Quân như người mất hồn, sau khi đọc lá thư tuyệt mệnh Karasami gửi, cậu đã cười thật lớn, cười đến nỗi nước mắt rơi lã chã, thấm ướt nhàu lá thư, cười đến nỗi ngay sau đó lên cơn sốt, mêm man bất tỉnh.
Chẳng ai biết lý do vì sao Karasami làm thế, một cô gái vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng những cũng rất kiên cường, lại chọn cách tiêu cực, tự tay vứt bỏ mạng sống của chính mình. Khi ra đi lại chẳng để lại điều gì, chỉ để lại một bức thư cho Quân. Bởi vì cô không có người thân, chỉ có bà nội nuôi từ nhỏ đến lớn nhưng đã mất từ 3 năm trước. Người ta đành an táng cô tại một nghĩa trang gần đó. Cho đến phút cuối cùng, cô vẫn rất cô đơn.
Vụ tự tử của Lam gây một cơn chấn động lớn trong trường, lãnh đạo cao cấp của trường mở cuộc họp rồi đi đến thống nhất câu trả lời về nguyên nhân và lý do dẫn tới cái chết của Karasami.
“Tự tử do suy nghĩ tiêu cực và không chịu nổi áp lực thi cử”.
Cả trường xôn xao.
Lam không tin, rõ ràng có lý do gì đó khiến một cô gái như Karasami làm thế. Cô ấy không phải là một cô gái yếu đuối hay ngốc nghếch đến nỗi tìm đến cái chết chỉ vì một chút áp lực cỏn con. Quân thì vẫn còn đang chìm trong đau khổ và dằn vặt, cô đến bên cạnh cũng không hề được cậu chú ý, chỉ nhốt mình trong một mớ hồi ức riêng, và rồi nói với cô vài câu qua loa rằng cậu vẫn rất ổn.
Một ngày mưa phùn rả rích, ngấm vào tâm trạng của mỗi người như một mảnh xốp bị thấm nước ướp nhẹp và nặng trĩu. Cảnh sát đến đưa Quân đi, bởi vì theo kết quả khám nghiệm tử thi, trước khi chết, Karasami đã mang thai.
Và cái thai trong bụng bị nghi ngờ là của Quân, vì thế cậu được triệu tập để điều tra.
Cả trường hốt hoảng. Bắt đầu có những tin đồn được thêu dệt, lan truyền. Người ngoài cuộc thì vừa tò mò, vừa sợ hãi lại vừa thích thú, người trong cuộc thì chỉ thấy đau lòng và tổn thương.
Lưu Đông đến gặp cô, ánh mắt anh lộ rõ vẻ thương xót. Lam chỉ biết mình đã tự tiêu hết tất cả mọi sức lực sót lại trong người, lúc anh giơ tay ra chạm vào cô, cô xiêu vẹo một chút rồi cũng đứng được thắng, cuối cùng thì thoát khỏi bàn tay ôm chặt của anh.
- Em nghĩ nhìn em thế này thì tôi có thể bỏ mặc em được à?
- Em như thế nào thì có liên quan gì đến thầy? Chẳng phải thầy luôn chưa từng quan tâm đến em sao? Chẳng phải thầy thấy em thú vị nên chỉ muốn trêu đùa em một chút sao? Thầy đến đây làm gì? Thầy về đi, em xin thầy đừng làm em thêm mệt mỏi nữa!
- Nếu tôi nói mình không hề trêu đùa em thì sao? Nếu tôi nói tôi thích em thì em có tin không? Nếu tôi nói mình e ngại thừa nhận tình cảm này bởi vì vị trí thầy trò, nhưng giờ thì tôi không câu nệ bất cứ điều gì nữa rồi, thì em có cần tôi không?
- Thầy buông tay em ra!
Nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi cái ôm đầy sức mạnh của Lưu Đông, một cái hôn đè xuống môi Lam khi cô còn đang trong cơn hoảng loạn. Môi anh ươn ướt, còn mang theo hơi lành lạnh, nụ hôn cuồng nhiệt khiến người ta ngừng thở. Ban đầu Lam còn chống trả, nhưng rồi cũng vô thức đáp lại với anh.
Dần dần thấy đầu lưỡi ngọt dịu, rồi lại thành vị tanh của máu, cho đến khi dừng lại thì môi dưới của Lưu Đông đã có một vệt máu dài. Là Lam cắn, nhưng anh không hề kêu đau, chỉ cau mày một chút rồi lại lấy ngón cái chạm vào khóe môi cũng đang sưng đỏ của Lam.
Lưu Đông nhẹ nhàng ôm Lam vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cô, rồi vỗ nhẹ lên lưng.
- Không sao đâu, em chẳng có lỗi gì cả, người chết cũng đã chết rồi, dù đau lòng nhưng hãy cố vượt qua. Còn có anh ở bên cạnh em.
Lam nhắm mắt thở nhẹ, những lời đồn ác ý về cô cô đều biết, thậm chí là những ánh mắt thù ghét, miệt thị, những lời mỉa mai ngay trước mặt khiến cô dần hồ nghi. Liệu có phải mình chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Karasami không.
Quân được trả về sau một ngày lấy lời khai, khuôn mặt cậu phờ phạc, hốc hác đến nỗi chính cô còn không nhận ra. Dưới cằm còn có một lớp râu mờ mờ còn hốc mắt thì đỏ hoe, nhìn thấy Lam cậu vẫn cười, nhưng nụ cười phóng khoáng ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là nụ cười của một người đã từng trải, đã phải chịu đựng những nỗi đau đớn và mất mát.
Đương nhiên, tất cả những tin đồn chỉ nhắm một phần vào Lam, nhưng phần lớn vẫn chĩa thằng vào Quân. Bỏ mặc mọi lời sỉ nhục và chửi rủa, Quân vẫn lên lớp, vẫn đều đặn nộp báo cáo cho những đề án mà cậu tham gia. Mọi thứ tưởng như không có gì thay đổi, nhưng cậu thì trầm lắng hơn rất nhiều.
- Quân… Cái thai đó, chính là con cậu phải không?
- Ừ!
- Tại sao lại thế hả Quân? Tại sao hai người bọn cậu lại như thế?
- Như thế nào? Cậu bảo tôi phải làm sao? Con là của tôi, nhưng tôi không hề biết, cô ấy ôm sự thù hẹn với tôi để kết liễu đời mình, và cả đứa bé mới chưa đầy 1 tháng. Cậu thử nói xem tôi nên làm thế nào?
- Tôi biết, cậu rất đau khổ.
- Lam, chỉ cần có cậu, tôi sẽ không thấy khổ. Hãy ở bên cạnh tôi, có được không?
Lam nhìn vẻ mặt khổ sở của Quân, lại nghĩ về những biến cố bỗng chốc ấp đến trong cuộc đời cậu. Đứa con chưa kịp chào đời, và người cậu yêu nhất đã vĩnh viễn ra đi. Còn có thể làm cách nào để xoa dịu tất cả. Cô đưa tay ôm lấy cậu, đối diện với đau thương và mất mát, con người ta ai cũng sợ hãi và yếu đuối vậy thôi.
- Có gì mà được với không được, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, mãi mãi!
…
Nếu như mọi chuyện dừng lại ở đó, nếu như cô bạn thân của Karasami không đến và quăng vào người Lam một quyển sổ màu xanh lam với một nụ cười khinh bỉ và ánh mắt miệt thị pha lẫn sự ghê tởm. Cúi xuống nhặt cuốn sổ lên, bất ngờ nhận ra dường như đó là cuốn nhật ký.
- Của Karasami sao?
- Mày thử xem có đúng không? Nghe nói mày biết tiếng Nhật, tao chắc không phải nói lại cho mày nghe chứ? Từ từ mà đọc, đọc chậm thôi, dù sao cũng tặng lại cho mày vì trước khi chết cậu ấy đã nhờ tao đốt đi.
Nói rồi cô bạn kia bỏ đi, để lại Lam đứng trơ khốc với cuốn kỷ vật của Karasami trong tay, cô lật giở những trang đầu tiên, đập vào mắt là những dòng tâm sự vừa mâu thuẫn vừa đau khổ của cô ấy trong thời gian yêu Quân.
Hóa ra, trước khi Quân và Karasami chính thức yêu nhau, cô ấy đã yêu đơn phương cậu trong suốt một thời gian dài.
Mỗi trang chỉ viết đôi ba dòng ngắn ngủi, thật không thể đoán được Karasami đã nghĩ gì để rồi viết ra những câu khiến người khác đọc thôi cũng đau lòng như thế. Lam cứ đứng chôn chân một chỗ, đọc chăm chú bởi vì mỗi một trang đều có tên cô xuất hiện, đều có hình bóng của cô. Từng nụ cười, từng ánh mắt, mọi thứ đều được ghi lại rõ ràng.
Rồi Karasami viết rằng, dường như cô đã có thai với Quân, cô cảm thấy như rơi vào bế tắc. Dù rất muốn sinh đứa trẻ này, nhưng còn tương lai của cô, của Quân và cuộc sống sau này của đứa nhỏ. Và cô vẫn canh cánh một nỗi lo lắng, cô vẫn sợ hãi một mối đe dọa đối với mẹ con cô.
Đó chính là Lam.
Lam thấy mắt mình nhòe nước, một giọt chảy xuống đọng lại đúng chỗ có vài vệt nước mắt đã khô. Khi Lưu Đông đến thì cô đã ngã bệt xuống nền đất, thẫn thờ và đáng sợ đến nỗi có lay gọi thế nào cũng không tỉnh.
Chìm trong những cơn ác mộng chắp nối, Lam thấy Karasami ôm chặt một đứa bé toàn thân đầy máu tiến đến phía mình, túm áo xin hãy tha cho họ, Lam thấy lại hình ảnh người ta đến mang xác Karasami ra khỏi ký túc xá, tấm vải xanh khẽ bay lên, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, lạnh lẽo.
…
- Quân, tại sao?
Lam chỉ hỏi duy nhất một câu, rồi đăt vào tay cậu cuốn nhật ký viết dang dở, những nét chữ thanh mảnh nhỏ nhắn đập vào mắt cậu. Quân lặng đi một hồi rồi lật giở từ những trang đầu tiên, sau đó cậu lặng lẽ ôm nó vào lòng, mắt nhìn thẳng vào Lam.
- Cậu hỏi tôi điều gì? Tại sao lại nhận lời Karasami trong khi không yêu cô ấy? Tại sao luôn khiến cô ấy sống trong một chiếc tù ngục của cảm xúc? Hay là tại sao tôi từ đầu đến cuối chỉ yêu mình cậu?
- Tôi… chúng ta là bạn cơ mà, bạn rất rất thân. Tại sao cậu có thể…
- Chẳng sao cả, khi tôi nhận ra thì mọi việc đã quá muộn, tôi đã có Karasami còn cậu đã có thầy Lưu ở bên cạnh. Hơn nữa, cậu sẽ nhất định không chấp nhận tôi.
- Nhưng tôi không…
- Thực ra tôi đã ân hận rồi, tôi đã khiến Karasami phải sống khổ sở trong suốt quãng thời gian yêu cô ấy, đã khiến cô ấy ngay cả khi mang thai vẫn sợ bị bỏ rơi. Tôi quả thực là một thằng khốn nạn.
- Tôi đưa cuốn nhật ký cho cậu không phải để cậu tự trách bản thân mình, tôi chỉ nghĩ rằng nếu cậu đọc được nó và hiểu được Karasami thì thật tốt. Cô ấy vốn muốn đem nó đốt đi, chắc vì không muốn cậu đọc.
Sau khi nói tất cả mọi chuyện với Quân, sau khi đã làm sáng tỏ rất cả những điều nhỏ nhặt xung quanh, Lam cảm thấy sức lực trong người cô đã cạn kiệt. Cô vỗ nhẹ lên vai cậu rồi quay người rời đi, không thể biết được sau đó vành mắt Quân đỏ hoe, cậu cứ nhìn theo bóng cô cho tới khi không thể nhìn thấy nữa.
Ngày hôm ấy, Quân đến trường xin bảo lưu nửa năm, cậu muốn đưa tro cốt của Karasami về quê hương, mặc dù cô không còn bố mẹ, nhưng chí ít cũng nên để cô được an táng cùng họ, yên nghỉ ở đất nước mà cô sinh ra và lớn lên.
Lam đứng chờ cậu ở trước cửa ký túc xá, Lưu Đông nhìn thấy cậu thì đứng tránh sang một bên chừa không gian riêng cho hai người. Lam không nói gì hết, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt vừa áy náy lại vừa hối lỗi.
Hai người đứng nhìn nhau như thế một lúc, rồi Quân mỉm cười, bước vào phòng xách theo vali đã chuẩn bị từ trước, vỗ vai cô rồi nhanh chóng ra đi.
Không hề nói với nhau một lời nào. Nhưng lúc Lam nhìn thấy cậu ấy quay đi, đã thấy tròng mắt đỏ hoe của cậu ngấn nước, một vài giọt nước mắt không kìm được đã tuôn rơi.
Lam không thể giữ cậu lại. Cho dù muốn chạy đến ôm một lần như để nói lời tạm biệt, cô cũng dùng mọi cách nhưng không thể nhấc chân, cứ đứng im một chỗ nhìn cảm giác mâu thuẫn chồng chéo trong tim mình cho đến khi Lưu Đông ở đằng sau đi lên phía trước dắt cô đi.
- Rồi cậu ấy sẽ quay trở lại thôi, mọi chuyện đều có thể vượt qua… Cả em và cậu ấy đều sẽ trưởng thành, rồi sẽ từ từ quên đi nỗi đau của ngày hôm nay, chỉ nhớ rằng đã từng rất buồn vì những lựa chọn sai lầm, nhưng sẽ chai sạn cảm xúc.
Lưu Đông nhẹ nhàng an ủi, chỉ một câu có thể khiến trái tim đang nặng nề như đá tảng chặn lên bắt đầu tìm thấy chỗ bấu víu để thoát ra. Kể ra người ta vẫn luôn chuẩn bị một thứ lý do như thế, để toàn tâm toàn ý tin vào.
Nhưng mọi việc lại không hề suôn sẻ như thế. Một trận mưa tuyết xuất hiện kéo dài, Bắc Kinh bắt đầu bị phủ một lớp chăn dày. Nhìn có vẻ lãng mạn, nhưng thật ra với một số người là rất thê lương.
Chiếc taxi chở Quân ra sân bay cùng tro cốt của Karasami đến đoạn đường vắng bị mưa tuyết làm khuất tầm nhìn, đúng lúc đường trơn trượt vì tránh chướng ngại vật trên đường nên đâm phải một chiếc xe tải lớn. Khi Lưu Đông đưa Lam đến bệnh viện thì người ta đã không thể cứu nổi cậu nữa rồi.
Tuyết vẫn rơi, những con phố dài lê thê ngập trong sắc trắng đau thương, Lam ôm thi thể lạnh lẽo của Quân gào khóc, khóc đến nỗi máu rỉ ra từ khóe miệng, Lưu Đông phải kéo cô ra để người ta đưa xác Quân đi. Chính anh cũng cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở.
Tang lễ của Quân được nhà trường đứng ra tổ chức, Lưu Đông đứng ra đề nghị và cuối cùng cũng được chấp thuận. Nhưng đến ngày tổ chức tang lễ, Lam bỗng dưng biến mất. Lưu Đông tìm thấy cô trong căn gác nhỏ ọp ẹp trong dãy nhà thư viện, nơi mà cô vẫn kể với anh, cô và Quân vẫn hay lên đấy lúc thì đánh guitar nhảy múa, lúc thì khóc với nhau mỗi khi nhớ nhà hay là gặp bất cứ chuyện gì ấm ức.
- Sao em lại ở đây?
- Suỵt – Lam đưa tay lên miệng rồi chầm chậm quay lại nhìn anh – Quân bảo không muốn ai đến làm khách ở đây. Nếu cậu ấy mà biết anh đến thì sẽ giận không đến nữa.
- Cậu ấy không đến được nữa đâu!
- Tại sao? Anh đừng có nói linh tinh. Hôm nay em có nói là em rất muốn khóc, cậu ấy đã nói là mỗi lúc em muốn khóc cậu ấy đều có mặt cơ mà.
- Lam, tỉnh lại đi, Quân… cậu ấy đã… chết rồi!
Đôi mắt Lam đang thất thần bỗng dưng đỏ hoe, cô chậm rãi lắc đầu, chậm rãi ngước lên nhìn anh. Cô bắt đầu nói rất nhiều chuyện, kể rất nhiều chuyện, nói liến thoắng không ngừng. Dường như sợ nếu không kể ra thì sẽ quên mất, kể ra rồi sẽ có anh nhớ cùng cô.
Lưu Đông lặng lẽ ôm Lam, nắng buổi sớm xuyên qua khe cửa gỗ, rọi lên mái tóc màu đỏ tím của cô, rất sinh động.
- Nào, đứng lên đi, chúng ta về với Quân!
- Phải rồi, chắc cậu ấy đang lạnh lắm! Em phải ở bên cạnh cậu ấy mới được
- Tuyết sắp tan rồi… cậu ấy sẽ cảm nhận được ánh nắng thôi…
Bởi vì có nắng là có ấm áp, mọi giá băng đều sẽ tan chảy. Những người chết vĩnh viễn không thể sống lại, thôi thì những người sống phải cố gắng sống tốt hơn. Sống hạnh phúc, mặc dù gặp phải nhiều thương tổn.
(Hết)