Tác giả: Lila
* Tôi - một con nhóc ít cười.
Tớ thích cậu, từ bao giờ nhỉ?
Không biết nữa, tớ chỉ nhớ được cảm xúc lúc tớ ở bên cậu.
Tớ_một con nhóc thích hóng hớt, một đứa không bao giờ bỏ qua bất kì sự kiện mới nào của lớp.
Nhưng...tớ đã từng bỏ qua cậu.
Lúc cậu mới chuyển tới lớp mình, tớ còn chẳng thèm quan tâm xem mặt mũi cậu thế nào. Chẳng biết vì sao nữa? Bây giờ nghĩ lại, tớ mặc định rằng: chắc lúc đó mình bị điên.
Lúc ấy, tớ và cậu là hai người hoàn toàn xa lạ. Còn bây giờ, cậu là người mà tớ từng thích.
Tớ đã nghĩ, tớ và cậu có phải là có duyên khi cô đột nhiên chuyển tớ tới ngồi cạnh cậu ?
Tớ vẫn nhớ, lúc nào cậu cũng ngồi sát, thật sát bên cạnh tớ.
Tim tớ luôn đập loạn mỗi lần như vậy.
" Nó thích mày rồi à? " Đứa bạn thân của tớ hỏi tớ như vậy.
" Không, chép bài, cậu ấy bị cận. " Tớ lắc đầu, thở dài.
.........
" Chữ xấu quá. " Cậu luôn nói như vậy mỗi khi chép bài ở vở của tớ.
" Kệ tớ, xấu thì đừng chép nữa. " Tớ tự ái.
" Không nhìn thấy chữ trên bảng. " Cậu chỉ hờ hững đáp lại.
" Chép bài của Dũng ấy, chữ của Dũng đẹp, cậu ấy cũng chép đủ bài. " Cậu ngồi giữa tớ và Dũng cơ mà, sao lại cứ phải chép bài của tớ cơ chứ?
" Không thích, thích chép của cậu. " Cậu vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Làm ơn! Đừng nói như thế nữa, tớ không muốn ảo tưởng quá nhiều.
Cậu có còn nhớ, khi tớ bị gán ghép với một người trong lớp, tớ đã bật khóc?
Cậu nói rằng tớ mít ướt quá.
Không đâu.
Tớ sẽ không buồn, không khóc, cũng sẽ không hề để tâm.
Nếu như, người bày ra trò gán ghép đó...không phải là cậu.
Bạn thân của tớ thích cậu lắm đấy, không phải thích như kiểu tớ thích cậu đâu nhé. Nó khen cậu đẹp trai, trắng, tốt bụng, bla...bla...
Đó không phải là những ấn tượng của tớ về cậu.
Cậu có nụ cười rất đẹp, đó là điều hiện ra đầu tiên mỗi khi tớ nhớ đến cậu.
Cậu là người duy nhất trong lớp nói với tớ rằng " Tớ không hề ghét cậu. "
Đó có phải lý do tớ thích cậu không nhỉ?
Cậu...có thích tớ không?
Câu nói ấy, mãi tớ không dám hỏi.
Tớ thích cậu.
Câu nói này, mãi tớ không dám nói.
Đôi lúc tớ cũng mơ mộng.
Tớ hay tưởng tượng rằng, thật ra cậu cũng thích tớ.
Thật ra, cậu vẫn luôn âm thầm để ý đến tớ.
Tớ hy vọng rằng, có ngày nào đó; tớ và cậu, sẽ giống như trong những câu chuyện tình cảm tuổi teen và những bộ tiểu thuyết tình cảm mà tớ hay đọc: sẽ có một happy ending.
Tớ thích những bài hát mà cậu hay hát.
Thích đọc những quyển truyện mà cậu hay đọc.
Thích lén ngắm cậu rồi lại ngồi cười tủm tỉm một mình.
Rồi lại ngồi mơ mộng.
Biết đâu, có một ngày, cậu sẽ tỏ tình với tớ.
Đúng là có một ngày, cậu tỏ tình.
Nhưng....không phải là với tớ.
Tớ nhìn thấy cả lớp vỗ tay, nhưng tớ lại không nghe thấy gì cả.
Tớ không khóc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nhói một cái.
Có lẽ, tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Bạn gái của cậu, cũng là bạn học trong lớp.
Cũng là một người mà tớ chơi khá thân.
Không như ấn tượng của tớ về cậu, tớ có quá nhiều ấn tượng về cậu ấy.
Trắng, xinh, học giỏi, đáng yêu, thân thiện.
Rất nhiều, đến nỗi tớ không nhớ hết nữa.
Tớ phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Tớ giả vờ trêu chọc cậu.
Nhưng nụ cười giả tạo trên môi tớ vụt tắt.
Bởi vì...đó là lần đầu tiên...tớ thấy cậu đỏ mặt.
Tớ chỉ cảm thấy, tim mình như nghẹn lại.
Có cái gì đó đè nặng lên ngực tớ.
Duyên phận mà tớ vẫn nghĩ đã kết thúc.
Khi cô chuyển tớ tới chỗ khác ngồi.
Tớ thấy cậu rất vui mừng.
Có phải, cậu rất vui khi không phải ngồi bên cạnh tớ nữa ?
Có phải, thật ra tất cả chỉ là nói dối, cậu cũng như những người khác trong lớp, rất ghét tớ?
Hôm lớp mình tập diễn kịch cho ngày hội trường, tớ với cậu cãi nhau chỉ vì vấn đề lời thoại.
Tớ biết tớ sai, nhưng cái tôi của tớ đủ lớn để không nói " xin lỗi " với cậu.
Lại một lần nữa tớ nghĩ: có lẽ tớ không thích cậu nhiều như tớ vẫn tưởng.
Tớ đã không nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu đột ngột ra đi như thế.
Cậu đến lớp với một nụ cười tạm biệt.
Cậu sẽ không đi học nữa.
Tại sao thế?
Tớ nhìn theo bóng dáng cậu cứ xa dần, xa dần, rồi biến mất khỏi tầm mắt tớ.
Tớ chỉ dám thì thầm.
" Tớ thích cậu, cậu đừng bao giờ biết nhé. "
.................
" Sao mày không nói cho nó biết là mày thích nó? " Mọi người đã hỏi tớ như vậy.
Để làm gì cơ chứ ?
" Ngốc quá, nói cho nó biết đi, dù không được đáp lại cũng được, ít nhất mày cũng phải nói cho nó biết chứ. " Mọi người lại tiếp tục khuyên tớ như thế.
Nhưng tớ không thể, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Một ngày lang thang trên facebook, tớ tình cờ gặp lại cậu.
" Hey, dạo này thế nào rồi? " Tớ hỏi.
" Chưa chết, đang phụ giúp cho hàng ăn của mẹ tớ. "
" Xin lỗi cậu. "
" Hả? Sao tự dưng lại xin lỗi tớ? "
" Cái vụ diễn kịch ấy, tớ xin lỗi. "
" Có gì đâu mà xin lỗi, tớ quên rồi, bạn bè mà, so đo làm gì. "
" Có chuyện này tớ muốn nói với cậu. "
" Chuyện gì? "
" Tớ thích cậu. "
" Hả? "
Thật may, vì lúc ấy tớ và cậu không nhìn thấy nhau. Tớ không muốn nhìn thấy cảnh cậu ngã ngửa sau khi đọc được lời tỏ tình của tớ.
" Từ bao giờ thế? " Cậu hỏi.
" Không biết nữa, nhưng cũng lâu rồi. Cậu là mối tình đầu thứ ba của tớ đấy. "
" Ha ha, mối tình đầu thứ ba á? Thế hai người kia như thế nào? "
" Người thứ nhất, là người ngồi cạnh tớ hồi lớp sáu, tớ thích cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai. "
" Người thứ hai? "
" Là người ngồi cạnh tớ hồi lớp chín, tớ thích cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai. "
" Vậy còn tớ? "
" Cũng là người ngồi cạnh tớ, tớ thích cậu bởi vì.........."
" Vì tớ đẹp trai! " Cậu ngắt lời.
" Không, tớ cũng không biết vì sao nữa. "
" Gì kì vậy? "
" Tớ thích cậu chỉ vì tim tớ cảm thấy thế. Tớ là ngày đông u ám, cậu là ngày nắng hạ chói chang. Ở bên cạnh cậu, tớ cảm thấy ấm áp, vậy thôi. Nhưng cậu mới là người đầu tiên tớ thích thật lòng. "
Là tình cảm thật sự, chứ không phải vu vơ như trước đây, thích một người chỉ vì ngoại hình của người đó đẹp.
" Ừ, cám ơn. "
" Cậu với Kim Anh sao rồi? "
" Bọn tớ chia tay lâu rồi. "
" Tại sao ? "
" Tình cảm học trò mà, giống nhưng lại không phải tình yêu thật sự. Dễ đến, dễ đi. Còn cậu, đến giờ vẫn còn thích tớ sao? "
" Không, tình cảm học trò mà, giờ cậu là người mà tớ từng thích. "
" Bao giờ lấy chồng nhớ mời tớ nhé. "
" Ừ, chắc chắn rồi. "
" Tớ sẽ nói với chú rể, tớ chính là mối tình đầu của cậu. "
" Ôi, cậu chơi ác thế, muốn phá đám cưới của tớ à ? "
" Ha ha ha, không đâu. Tớ sẽ nói với chú rể rằng phải trân trọng cậu, cậu là một cô gái tốt. Bật mí nhé, tớ cũng đã từng thích cậu. "
...................
Tắt khung chat đi, tớ mỉm cười. Cậu đã từng thích tớ, vậy là quá đủ.
Tình cảm mà tớ vẫn mang suốt hai năm, không có nhiều đau khổ, cũng không có nhiều hạnh phúc.
Chỉ là một thứ cảm giác bình lặng, xao xuyến.
Nhưng lại khiến tớ nhớ mãi không quên.
Sau này, khi tìm được tình yêu thật sự.
Tớ cũng sẽ nhớ đến cậu.
Chúng ta đã từng thích nhau.
Tớ đã từng thích cậu.
Và cậu cũng đã từng thích tớ.
Vậy là đủ rồi.
Tôi _ Một thằng nhóc hay cười.
Ngày tớ chuyển tới lớp. Tớ đã được nghe mọi người nói về cậu _ kẻ đáng ghét nhất lớp.
Trong ấn tượng của tớ lúc ấy, cậu là một cô bạn nhỏ nhắn, trầm lặng, ít nói, và đương nhiên là " kẻ đáng ghét " giống như mọi người đã nói.
Tớ đã từng cảm thấy thật xui xẻo khi cô chuyển " kẻ đáng ghét " đến ngồi cạnh tớ. Nhưng giờ tớ lại thầm cảm ơn điều đó.
Cậu gật đầu với tớ thay cho lời chào, đôi môi khẽ mỉm cười. Tớ gật đầu lại, cũng mỉm cười, chúng ta đã làm quen như thế.
Ở gần cậu, tớ mới biết cậu không hề đáng ghét như mọi người vẫn nói.
Tớ bị cận, nên hay phải nhìn vở của cậu để chép bài, mỗi lần như vậy cậu đều tỏ ra bình thản, nhưng tớ phát hiện tai cậu luôn đỏ khi tớ ngồi sát vào cậu.
Tớ hay chê chữ cậu xấu khiến cậu tự ái, nhưng cậu biết không, tớ thích nhìn thấy cậu đỏ mặt, thích nhìn thấy cậu tức giận, thích trêu chọc cậu.
Tớ thích nhìn thấy nụ cười của cậu vào những ngày mưa, không hẳn là đẹp, nhưng có cái gì đó thu hút tớ.
Tớ không biết...tại sao mình lại thích cậu?
Tớ thích hát những bài hát mà cậu hay nghe.
Thích đọc những quyển truyện mà cậu hay đọc, dù chỉ cần đọc đến trang thứ hai là tớ phát ngán rồi.
Thích lén ngắm cậu, dù đôi lúc cậu hay tủm tỉm cười một mình trông rất ngốc nghếch.
Tớ đã từng muốn nói với cậu rằng : tớ rất thích cậu.
" Kim Anh thích mày đấy. " Có một ngày Dũng nói với tớ như vậy.
" Sao mày biết? "
" Sao tao lại không biết, nó đổ mày rồi, tán đi. "
Sự sĩ diện của một thằng con trai đã khiến tớ phạm phải sai lầm .
Tớ tỏ tình với cậu ấy, dù tớ chẳng hề thích cậu ấy.
Khi cậu trêu chọc tớ với cậu ấy, tớ nhận thấy một nỗi giận dữ vô hình, cả khuôn mặt tớ đỏ gay lên vì giận, nhưng tớ vẫn cố tỏ ra bình thường.
Tớ cảm thấy buồn, trái tim tớ xót xa, tại sao tớ lại ngốc nghếch đến thế nhỉ?
Cái ngày cô chuyển cậu tới chỗ khác ngồi, tớ vẫn cố cười thật vui vẻ với cậu, dù trong lòng tớ rất buồn, tớ muốn mình luôn vui vẻ rạng rỡ trong mắt cậu.
Ngày lớp mình tập diễn kịch, tớ và cậu cãi nhau.
Đã biết rằng đó là lần cuối được nhìn thấy cậu, vậy mà sao tớ vẫn để cái tôi lấn át lý trí.
Một câu xin lỗi tớ cũng không dám nói ra, tớ thật là ngốc.
Ngày hôm sau, tớ đến tạm biệt.
Một lời tạm biệt dành cho tất cả, và một lời tạm biệt dành riêng cho cậu ở sâu trong tim tớ.
Tớ sẽ không đi học nữa.
Tớ không dám nhìn cậu, tớ sợ...sợ chính trái tim mình.
Một lời chào, và kết thúc tất cả để quay đi.
Tớ không dám nhìn lại, cũng không dám nói cho cậu biết một điều mà tớ vẫn luôn nghĩ.
Nếu như...ngày hôm ấy tớ quay đầu, thì tớ đã phát hiện...có một ánh mắt đã luôn dõi theo tớ.
Nếu như...tớ không ngu ngốc tỏ tình với người khác và đủ can đảm để dành lời tỏ tình ấy cho một người.
Thì có lẽ chúng ta đã không bỏ qua nhau lâu đến như vậy.
Một lần tình cờ, tờ gặp lại cậu trên facebook.
" Hey, dạo này thế nào rồi? "
" Chưa chết, đang phụ giúp cho hàng ăn của mẹ tớ. " Tớ mỉm cười, dù biết cậu không thể nhìn thấy.
" Tớ xin lỗi. "
" Hả? Sao tự dưng lại xin lỗi tớ? " Tớ ngẩn người, cậu đã làm gì có lỗi với tớ đâu nhỉ?
" Cái vụ diễn kịch ấy, tớ xin lỗi. "
" Có gì đâu mà xin lỗi, tớ quên rồi, bạn bè mà, so đo làm gì. "
" Có chuyện này tớ muốn nói với cậu. "
" Chuyện gì? "
" Tớ thích cậu "
" Hả? "
Ba chữ ấy đập thẳng vào mắt tớ, khiến tớ suýt ngã ngửa, không phải tớ nhìn nhầm đấy chứ? Tim tớ đập rất mạnh, tớ kinh ngạc đến mức không thể tin được. Cậu thích tớ, cậu thích tớ sao?
" Từ bao giờ thế? "
" Không biết nữa, nhưng cũng lâu rồi, cậu là mối tình đầu thứ ba của tớ đấy. "
" Ha ha, mối tình đầu thứ ba á? Thế hai người kia như thế nào? "
Tớ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cậu đã từng thích người khác ngoài tớ. Không phải là một, mà là những hai người, và tớ là người thứ ba.
" Người thứ nhất, là người ngồi cạnh tớ hồi lớp sáu, tớ thích cậu ấy bởi vì cậu ấy đẹp trai. "
" Người thứ hai? "
" Là người ngồi cạnh tớ hồi lớp chín, tớ thích cậu ấy vì cậu ấy đẹp trai. "
" Vậy còn tớ ? "
Tớ hỏi, lòng vừa có chút chờ mong, lại vừa có chút buồn bã. Chẳng lẽ cậu thích tớ cũng chỉ vì tớ ngồi cạnh cậu và có vẻ ngoài đẹp trai?
" Cũng là người ngồi cạnh tớ, tớ thích cậu bởi vì..."
" Vì tớ đẹp trai! " Tớ ngắt lời.
" Không, tớ cũng không biết vì sao nữa. "
"Gì kì vậy? "
Một câu trả lời nằm ngoài tầm dự đoán của tớ, tớ nhíu mày, không sao hiểu nổi.
" Tớ thích cậu chỉ vì tim tớ cảm thấy thế. Tớ là ngày đông u ám, cậu là ngày nắng chói chang. Ở bên cạnh cậu, tớ cảm thấy ấm áp, vậy thôi. Nhưng cậu mới là người đầu tiên tớ thích thật lòng. "
Tớ mỉm cười, cảm thấy trong lòng ấm áp. Cậu biết không? Tớ cũng như cậu, thích cậu chẳng vì lý do gì. Đối với tớ, cậu là một tia nắng nhỏ, và nụ cười của cậu khiến trái tim tớ ấm áp.
" Ừ, cám ơn. "
" Cậu với Kim Anh sao rồi? "
Tớ hơi ngẩn người trước câu hỏi của cậu, một cái tên mà tớ gần như đã lãng quên, một người đã từng là bạn gái tớ. Chút bồng bột xốc nổi của tuổi trẻ không đủ sức để níu kéo một mối quan hệ, ngay cả khi nói lời chia tay, câu nói ấy cũng nhẹ như gió thoảng.
" Bọn tớ chia tay lâu rồi.
" Tại sao? "
" Tình cảm học trò mà, giống nhưng không phải tình yêu thật sự. Dễ đến, dễ đi. Còn cậu, đến giờ vẫn còn thích tớ sao? "
Tớ đã mong chờ, mong chờ rằng cậu cũng như tớ. Vẫn còn thích tớ, và tớ sẽ không ngần ngại nói với cậu ba từ ấy : " Tớ thích cậu. "
" Không, tình cảm học trò mà, giờ cậu là người mà tớ từng thích."
Tớ mỉm cười, một nụ cười chua chát, trái tim nghẹn lại. Cũng phải thôi, đã lâu như vậy rồi, làm sao cậu có thể thích tớ được nữa chứ?
" Bao giờ lấy chồng nhớ mời tớ nhé. "
" Ừ, chắc chắn rồi. "
" Tớ sẽ nói với chú rể, tớ chính là mối tình đầu của cậu."
" Ôi ! Cậu chơi ác thế, muốn phá đám cưới của tớ à? "
" Ha ha ha, không đâu. Tớ sẽ nói với chú rể rằng phải trân trọng cậu, cậu là một cô gái tốt. Bật mí nhé, tớ cũng đã từng thích cậu. "
.....
Hai năm sau.
Tớ trở về nơi chứa đựng những tình cảm tuổi học trò của mình.
Đã lâu lắm rồi, trường mình vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Và...tớ gặp lại cậu.
" Cậu cũng về thăm trường à? " Cậu cười, vẫn là nụ cười nhẹ như gió thoảng.
" Ừm, tình cờ nhỉ. "
Hai đứa cùng đi dạo trong sân trường, im lặng.
" Giờ cậu vẫn chưa có người yêu à? " Tớ hỏi.
" Ừm. " Cậu khẽ gật đầu, dường như thoáng chút ngập ngừng. " Thế còn cậu thì sao? Sao đến giờ vẫn chưa có người yêu, coi chừng ế như tớ đấy. "
" Vì tớ đang chờ một người. Và vì tớ muốn cố gắng để người ấy thích tớ một lần nữa, vì người ấy đã nói rằng người ấy đã từng thích tớ chứ không phải đang thích hay còn thích nữa. " Tớ nhìn cậu, mỉm cười.
" Ơ..." Cậu ngơ ngác.
Tớ nắm lấy đôi bàn tay của cậu trước khi cậu kịp hiểu ra chuyện gì. Nhìn thẳng vào mắt cậu và nói ra điều mà tớ lẽ ra lên làm từ lâu.
" Tớ thích cậu, không phải đã từng thích mà là còn thích, đang thích và vẫn cứ thích. Cậu làm người yêu của tớ được không? "
Một đôi má ửng hồng, cùng một nụ cười rực rỡ như nắng đã đủ thay cho câu trả lời rồi phải không? Tớ biết mà, không phải đã từng thích đâu, cậu vẫn còn thích tớ nhiều lắm.
Hết.