Là con gái, ai cũng phải có những vệ tinh xung quanh theo đuổi. Nhưng điều quan trọng không phải là bạn lấy điều đó để tự hào mà là bạn sẽ chọn ai để gửi gắm tình yêu của bạn vào đó.
***
Tôi không thích Khương cho lắm! Và hình như cậu ấy cũng biết điều đó. Sau một thời gian học chung vài môn, Khương có số điện thoại của tôi. Những tin nhắn mà cậu gửi cho tôi chỉ mang tính chất tán tỉnh như kiểu : “Chúc buổi sáng tốt lành”,”Buổi trưa mát mẻ”,còn ” Buổi tối thì ngủ ngon”. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì chẳng thể tìm ra điểm chung trong cách nói chuyện của Khương.
Tôi biết Khương đang cố gắng mở đầu cuộc trò chuyện một cách dễ thương, tạo hứng thú trong từng lời nói nhưng đều bị tôi phá vỡ ngay từ đầu và hoàn toàn. Tôi chỉ coi Khương là bạn.
Khương thường rủ tôi đi chơi, nhưng lần nào tôi cũng từ chối. Tôi có hàng tá lí do để từ chối cậu ấy. Và đương nhiên Khương đã rất khó chịu vì điều đó. Cậu bảo với tôi:
” Có biết là rất nhiều người con gái muốn đi chơi với mình và từ trước đến giờ Khương chưa bao giờ bị ai từ chối cả không? Khương chỉ muốn đi chơi với Hạ thôi” – Nói đến đây tôi mới nhớ, tôi tên là Hạ, cái tên nghe rất con gái phải không ạ?
” Thì bây giờ cậu gặp một người như tôi rồi đấy. Đâu có cái luật nào bắt con gái phải đi chơi với một người con trai mà mình không thích đâu?” – Tôi bảo thủ.
…
Càng ngày tôi càng phát hiện ra những điểm không tương đồng giữa 2 đứa và Khương hội tụ những điểm mà tôi – không- thể- mến- được.
…
Đó là một buổi tối trong những tháng ngày học quân sự trong trung tâm. Khi dãy phòng của con trai đối diện với dãy phòng con gái, tức là chúng tôi rất gần nhau, chỉ cách nhau một màn không khí có chiều dài khoảng 15m. Khi mà tôi thật sự hết lí do để từ chối gặp Khương. Hay đúng hơn là tôi không thể trốn mặt cậu ta được nữa.
Tôi và Khương lần đầu đi dạo cùng nhau, lần đầu nói chuyện với nhau, lần đầu ngồi chung một ghế đã và lần đầu tôi nhìn thằng vào khuôn mặt cậu ấy.
Và tôi nghĩ rằng, lần đầu cũng sẽ là lần cuối. Chúng tôi dường như chẳng có gì để nói.
Thú thật, từ những năm cấp 2 tôi đã từng mê mẩn những chàng trai mạnh mẽ, nam tính với quả đầu cạo ngắn. Khương cũng nằm trong số đó, nhưng thực sự khi đứng trước cậu ấy, tôi hoàn toàn không có một tí rung động nào.
Rồi cả cái cách nói chuyện có chút cái tôi của Khương tôi lại càng nghĩ hai đứa không thể nào tiến xa hơn. Tối hôm đó, tôi đã chủ động nhắn tin cho Khương : ” Tụi mình chỉ có thể là bạn.”
Khương đã trả lời tôi một tin nhắn mà có lẽ nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ nói vậy:
“Với Khương, mọi thứ đều phải rõ ràng. Bạn ra bạn! Yêu ra yêu! Khương ghét và không cần cái tình cảm nửa vời ấy của Hạ. Vậy thì mình làm người dưng đi…”
Nhưng chưa kết thúc ở đó…
“… Có lẽ Hạ đang tưởng bở gì đó, thật ra Hạ chẳng là gì đối với Khương cả.”
Tôi không giận Khương và cũng chẳng thêm một tin nhắn nào cho cậu ấy nữa. Tôi không mong mình chiếm một vị trí như thế nào trong lòng cậu ấy nhưng hình như tôi có hơi buồn khi Khương lại có cách xử sự như vậy. Đó là một hành động của một đứa con nít. Khi giận lên, hầu như ít ai làm chủ được mình.
Việc tôi muốn bây giờ là tránh mặt Khương, hay đúng hơn là để Khương đừng thấy tôi. Tôi muốn chấm dứt mối quan hệ mà đúng như cậu nói không rõ ràng và thêm phần rắc rối này.
…
Kết thúc khóa học quân sự cũng là lúc Khương có bạn gái. Thi thoảng tôi vẫn gặp 2 người học trong thư viện.
Khương vẫn nhắn tin cho tôi, vẫn là những câu hỏi thăm này nọ. Tôi vẫn trả lời một cách lịch sự, rồi đi kèm ” Ờ, bạn gái cậu khỏe chứ?” để nhắc cho cậu ấy.
Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi Khương không nhắn tin cho tôi và trên thực tế chúng tôi chẳng là gì của nhau, nên cũng chẳng có những kỉ niệm gì đáng nhớ, thậm trí chẳng có đến một câu chuyện vui nào kể cho nhau, không một cử chỉ thân mật nào gọi là ấn tượng. Cứ tưởng vậy, Khương sẽ dễ dàng hơn trong việc quên tôi nhưng gần một năm qua, cậu vẫn không hề trưởng thành hơn được.
Những tin nhắn của cậu càng lúc càng dồn dập, tôi cảm thấy mình bị làm phiền ghê gớm. Cậu buông một câu hững hờ với tôi : ” Khương chia tay với bạn gái rồi, đó chỉ là quen cho vui thôi. Hạ mới là người Khương thực sự không thể quên đươc. Cho Khương một cơ hội nhé.”
Cậu ấy đang khủng bố tôi trong những ngày gần dịp Valentine.
Tôi đã phải ngủ lại nhà con bạn thân cũng chỉ để trốn Khương vì cậu ấy nói sẽ tạo bất ngờ cho tôi. Kinh khủng là nhiều lần đe dọa tôi phải gặp cậu ấy. Và dường như chỉ có vấn để sức khỏe mới có thể hạ gục được tôi. Tôi cảm thấy mình thật tử tế.
Khương đứng đợi tôi nơi con hẻm gần chỗ trọ của tôi. Tôi đã kiên quyết là sẽ không gặp câu ấy, cho đến khi cậu ấy kể lể rằng cậu bị đau bao tử và đang chờ tôi với cái bụng đói. Tôi đã có chút lung lay. Nhưng cái lung lay đó đã khiến tôi ân hận vô cùng.
Khương đưa cho tôi một món quà nhỏ.
- Gì đây? Tôi lạnh lùng,
- Quà Valentine
- Cậu đang giỡn mặt với tôi hả? Biết vậy tôi đã không ra rồi. – Tôi quay ngoắt, nhưng bị Khương giữ lại.
- Đừng lạnh lùng được không? Đây là tấm lòng của Khương mà. Hạ nhận đi.
- Không. Tôi gắt lên.
- Hạ ! Cứ nhận đi, chấp nhận hay không? Không quan trọng đâu.
Khương bỏ lại món quà và đi thẳng. Lần này, đến lượt tôi gọi tên cậu ấy nhưng cậu không quay lại. Tôi đành cầm chiếc hộp về, khi nào có dịp sẽ trả lại cho cậu ấy.
Tôi đã suy nghĩ mấy ngày liền chỉ để tìm ra cách từ chối nào đó thật lịch sự, không làm đau người khác mà còn hiệu quả nữa.
Đó là nói dối.
- Tôi có người yêu rồi, Khương đừng làm vậy nữa?- Đó là lần thứ 3 tôi ngồi đối diện với Khương.
- Khương không tin, không quan tâm. Hãy cho Khương một cơ hội, Khương sẽ cạnh trạnh công bằng.”
- Khương làm vậy, tôi sẽ rất khó xử với…người yêu của tôi. – Có chút gì đó khựng lại trong tôi.
- Mặc kệ, Khương đã xác định sẽ theo đuổi Hạ rồi.
- Cho dù sau này, tôi là người yêu của Khương thì Khương cũng chẳng vui vẻ gì. Vì tôi không tốt đẹp khi bỏ người cũ để đến với Khương. Với tôi, Khương chỉ có thể là bạn, sau câu nói này, Khương coi tôi là gì cũng được.”
Tôi quay ngoắt người đi.
- Sợi dây chuyền, Hạ hứa là sẽ đeo nhé! Coi như bạn tặng bạn đi. Khương không muốn Hạ vứt xó nó đâu.
Nếu không yêu thương người ta thì tốt nhất hãy tìm cách để người ta hết yêu thương mình. Dù cho thật sự tôi đang rất cô đơn và đang nói dối cậu ta. Nhưng nếu tôi cứ tham lam mở lòng cho cậu ấy bước vào cuộc đời của tôi thì sau này có thể làm cả hai tổn thương.
Tôi không thích cái suy nghĩ của Khương, mặc cho tôi không được hoàn hảo nhưng tôi vẫn có quyền từ chối cậu ấy để kiếm tìm một người khác cho tôi một cảm giác tin tưởng và an toàn.
Mong rằng Khương sẽ tìm được một người tốt hơn tôi và đương nhiên có thể đáp trả lại tình yêu thương của cậu ấy.
Tạm gác lại suy nghĩ về Khương, tôi đang ngồi bó gối cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bầu trời. Có lẽ con người ta nên cần nhiều hơn một lần lựa chọn.
Út Bibe