Mắt em lấp lánh một tia cười nồng nàn quen thuộc. Đêm ấy, đôi mắt em không bắt kịp thời khắc những đóa quỳnh tàn lụi vì đôi mắt ấy thuộc về nơi tôi, vĩnh viễn thuộc về…
Nàng ngồi yên lặng trước vườn hoa rực rỡ đang được soi rạng bởi những sợi nắng mỏng nhẹ lấp lánh, đó đã là thói quen. Đã từ lâu, thế giới của nàng hoàn toàn là câm lặng. Nàng không thể nói và cũng trốn mình khỏi những ồn ào ngoài kia – nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới trong này – nơi vườn hoa mà nàng dồn hết tâm trí đang độ rộ nở và ngát hương thơm, đó có lẽ là niềm hạnh phúc duy nhất của nàng.
Tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng phía trong căn nhà và những âm thanh ghê rợn rít lên báo nàng biết người đàn ông nàng gọi bằng ba vừa mới về đến. Cuộc sống của ông là những cơn say tràn đã kéo cuộc sống của nàng ngập sâu trong tiếng vút ghê rợn của chiếc roi mây vẫn liên tục quất lên thân thể nàng. Nàng vĩnh viễn không thể biết nguyên nhân vì đâu ánh mắt cha mình hằn học mỗi lần trút lên người nàng những cái vụt đau điếng. Một vài lần cố tìm cho ra, nàng lờ mờ hiểu được cuộc sống của mình hiện tại là kết quả của những hận thù, dằn vặt và ám ảnh yêu thương của cha nàng trong quá khứ. Nàng không trách cứ vì nhận ra sau đôi mắt hằn học kia, có lẽ nước mắt đã rơi nhiều, khổ đau đã quặn nát khối cơ nơi lồng ngực. Nàng chỉ lặng lẽ học cách nuốt nước mắt ngược, mà có khi, nước mắt nàng đã chẳng thể rơi thêm được nữa.
Nàng quay vào nhà rồi trở ra vườn hoa lúc cha mình đã đi khỏi một lúc lâu, để lại trên cánh tay và bắp chân những vết roi mây lằn ngang, lằn dọc đang rỉ máu. Đêm rồi, nàng sẽ chờ xem hoa quỳnh nở trước khi đắm mình trong cơn mộng mị.
Thời khắc nhìn hoa quỳnh nở là những giây phút tuyệt vời nhất nàng có được trong đời mình nhưng chỉ tích tắc sau, khi những đóa quỳnh héo rũ trong đêm tĩnh cũng là lúc bước chân chàng trai đó bước ra khỏi thế giới của nàng, những hi vọng vừa vụt trào dâng lại lịm tắt như chưa từng le lói. Nàng dần học cách quen thuộc với niềm hẫng hụt để bắt đầu ngày hôm sau bằng những đợi chờ, những nụ cười gượng nở vội với khách hàng ở tiệm ăn như thể đêm qua, những giấc mơ của nàng rất đẹp chứ chẳng phải cơn mộng mị ngợp ngụa trong nước mắt.
Tuổi thơ của nàng không có hình bóng hay ý niệm nào về người mẹ, không có cả họ hàng thân thích. Người duy nhất ng quen thuộc từ khi ý thức được là người cha tối ngày say xỉn thường xuyên bạo hành nàng. Nàng lớn lên hoang dại hệt cây cỏ ở cái mảnh đất vốn được mệnh danh là thánh địa của tình yêu này, dù hoang dại cỡ mấy cũng vẫn biết yêu thương. Nàng quả thực đã yêu, yêu hết mình không nghi kị, không đợi chờ đền đáp.
Nàng không nhớ ai đã dắt mình đến cổng trường năm nàng sáu tuổi, hình như cô giáo nhà bên tốt bụng – người duy nhất trên đời quan tâm đến Như nhưng cô ấy rời đi năm nàng mới học lớp sáu. Cũng không biết nàng xoay xở cách mấy để kiếm tiền đóng học mà cũng đến ngày tốt nghiệp cấp ba, rồi trốn cha lên Sài Gòn thi đại học. Nàng quen anh như là định mệnh. Rồi trở về Đà Lạt. Đợi…Mong…
Nàng chưa từng biết cái cảm giác gọi là yêu thương ai đó. Trong mắt nhiều người, nàng sống biệt lập, ngay đến một người bạn thân thiết cũng không. Vậy mà người con trai đó khiến nàng nở nụ cười thực sự lần đầu tiên bằng nụ cười có lẽ cũng chân thành y hệt khi nàng không biết làm cách nào để bước ra khỏi những chen lấn của Sài Gòn không quen thuộc. Anh hiểu nàng muốn nói gì chỉ thông qua cử chỉ. Anh đã quen hay giữa hai người có mối liên hệ ngầm đặc biệt? Nàng không biết, chỉ biết mình chưa từng mặn mà, lưu luyến với một ai đến thế.
Anh đã hứa sẽ đến Đà Lạt tìm nàng. Lên tàu rồi nàng mới ngớ người, nàng chưa từng cho anh địa chỉ, anh thậm chí chưa biết tên nàng, điện thoại để liên lạc Như cũng không hề có, anh tìm nàng bằng cách nào đây? Nàng muốn gọi thật to tên anh, hoặc xuống tàu để trở lại gặp anh mà không sao làm được. Hụt hẫng, nàng quen rồi nhưng sao lần này, những hi vọng vẫn cứ nhói lên?
Về Đà Lạt rồi, thời gian chưa bao giờ trôi chậm như thế. Sáng sáng nàng vẫn đến làm việc ở tiệm ăn, thi thoảng vẫn nhận những cái vụt đau điếng từ chiếc roi mây ghê rợn, vẫn ngồi đợi hoa quỳnh nở nhưng không câm lặng như trước nữa. Nàng biết cười thật tươi và có đôi lần nhìn thấy nụ cười ấy, cha nàng buông chiếc roi mây rơi theo ánh nhìn hằn học, lẳng lặng ra ngoài phố rồi đi biệt tăm mấy ngày liền.
***
Tôi thấy em vào một buổi sáng Sài Gòn nắng rát. Dòng người chen lấn trước một điểm học quy chế làm ánh mắt em có vẻ gì đó lạ lẫm và hốt hoảng. Với tôi, em xa lạ hoàn toàn, chiếc váy em mặc, ánh nhìn của em và khóe môi hình như không quen thuộc lắm với nụ cười. Em đẹp, cái vẻ đẹp hoang sơ và cuồng nhiệt tôi chưa từng thấy ở những cô gái nơi phố thị nhưng trầm buồn và u uẩn làm sao. Sáng đó là một sáng tôi thấy chính mình lạ lẫm. Công việc đang hối thúc nhưng tôi xuống xe, dắt em vô trong, hỏi sơ qua người hướng dẫn chung rồi dẫn em vào phòng học quy chế. Em không thể nói, tôi đã đoán đúng từ thoạt đầu mới nhìn thấy em, duyên nợ chi đây? Em không nói với tôi bất cứ điều gì, cũng không cúi đầu cám ơn, em chỉ cười mà trong nụ cười đó, tôi thấy hàm chứa bao cảm xúc lạ kì, nó vừa ngây ngô, lại vừa đằm thắm, hoang dại cứ như thể lần đầu tiên em mỉm cười chân thành với một ai đó. Tôi biết mình bị ánh mắt em mê hoặc và cuốn hút. Có bí mật gì ẩn sau ánh nhìn kia, tôi không thể đoán ra. Tôi đã hứa sẽ quay lại mảnh đất đó tìm em nhưng thoáng vụt qua, tôi còn quên hỏi số điện thoại và địa chỉ của em. Cũng may, tôi vô tình biết tên em qua một hóa đơn bán hàng mà em vô tình làm rơi: Chu Uyển Như.
Em về rồi, tôi nhớ mãi ánh mắt em xa xăm, u uẩn và những giọt nước mắt lặng lẽ khi tôi hỏi về những vết bầm lằn ngang lằn dọc trên cánh tay. Em không nói, chúng tôi không có thời gian để chuyện trò lâu hơn . Em vội vã đáp chuyến tàu đầu tiên sau ngày thi để trở về Đà Lạt, tôi rất muốn lập tức theo em nhưng không thể được. Rốt cuộc em là ai? Em sống thế nào ở mảnh đất đó? Tôi băn khoăn và nôn nóng muốn tìm cho ra.
Đợi chờ mãi, cuối cùng cũng đến ngày công trình mới ở Đà Lạt khởi công. Tôi lên Đà Lạt, đang loay hoay tìm cách gặp em thì ngay sáng hôm sau, một buổi sáng Đà Lạt lất phất mưa lạnh tôi thấy em làm nhân viên phục vụ ở một tiệm ăn sáng. Tôi mừng rỡ quên hết mọi sự, định bụng kéo em ra khỏi nơi đó để hỏi han thật nhiều nhưng thấy tôi, em không cười như lần trước nữa, chỉ lẳng lặng gỡ tay tôi ra khỏi, giúi cho tôi một mẩu giấy nhỏ rồi lẳng lặng bỏ đi. Em chỉ tôi đường tới nhà em và còn nhắc lại rất kĩ, phải đúng giờ em dặn, tôi mới được phép đến.
Tôi băn khoăn không thể hiểu nổi thái độ lạ kì đó và nôn nóng tìm tới em ngay sau khi giải quyết ổn thỏa một số công việc. Nhà em nằm đơn độc giữa một vùng cỏ hoa rộng lớn, bao quanh một phía còn có rạch nước trong veo, đúng thực như tôi từng tưởng tượng. Tôi thấy em ngồi lặng hướng mắt ra vườn hoa, ánh mắt vô tình lướt qua tôi, chưa kịp thấy lại cái vẫy tay của tôi, ánh mắt em chợt hốt hoảng rồi em luống cuống chạy vào phía trong. Tôi vội bước theo nhưng bị những âm thanh ghê rợn phát ra từ phía trong ngăn lại. Em đang khóc, tôi thấy tim mình nhói buốt. Tôi đứng phía cửa sau, rọi thẳng ánh nhìn vào cặp mắt hằn học của người đàn ông trạc ngoài bốn mươi đang quất lên em những cái vụt tàn nhẫn. Nom ông ta như con thú hung tợn vậy. Tôi định chạy vô rồi cướp em đến một nơi chốn thật xa nhưng nước mắt nghẹn đắng, người đàn ông đó buông chiếc roi mây rồi lừ lừ bỏ đi. Em nằm vật ra sàn, khóc nấc, một khoảng lặng yên thật lâu. Thời khắc ấy bao nhiêu thắc mắc về sự lạ kì nơi em trong thâm tâm tôi đều được hóa giải. Tôi không biết mình đã đứng nhìn em như thế chính xác bao lâu, chỉ biết tim mình lạnh buốt và đau âm ỉ…
***
Công trình khởi công ở Đà Lạt nên anh đến tìm nàng rất thường xuyên. Nàng có người cùng thức đợi hoa quỳnh nở hoặc lặng lẽ ngắt một nhánh hoa dại rồi cài lên làn tóc mây óng ả. Nàng nhớ lần đầu tiên anh đến tìm nàng, nàng ngỡ anh nghe những gì mình viết trong mẩu giấy nhắn. Ai dè anh đến từ rất sớm, có lẽ đã đủ để chứng kiến hết mọi chuyện. Nàng không có ý giấu anh, gục lên vai anh rồi khóc nấc. Anh lặng lẽ giấu nàng trong vòng tay rộng, nàng thiếp đi trước lúc hoa quỳnh nở nhưng đêm đó, lần đầu tiên nàng mơ một giấc mơ đẹp và trong trẻo đến thế.
Anh hỏi sao nàng đậu mà không lên Sài Gòn học? Sao không nhân cơ hội đó mà thoát khỏi những cái vụt đầy ám ảnh? Sao ánh mắt cha nàng khủng khiếp vậy? Nàng lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lặng lẽ rơi thêm. Nàng biết cha mình đau khổ, một nỗi tổn thương nàng chưa thể nào hiểu thấu sau cái nhìn hằn học của ông. Dù ông là người in những vết hằn dữ dội và nhiều nước mắt lên tuổi thơ nàng, nàng không oán trách, nàng sẽ vẫn gắn cuộc đời bên cạnh cha mình, chăm sóc ông vì bao nhiêu năm nay nàng vẫn tin, sắp đến ngày cha nàng đổi thay tâm tính để cho nàng hưởng chút tình thân ấm áp mà trước giờ, nàng chưa từng nếm thử.
Anh không can tâm nhìn nàng vậy nên nhất quyết kéo nàng ra khỏi những khi cha nàng có mặt ở nhà. Sau vài lần để ý, anh đã biết rất rõ. Cha nàng chỉ về nhà vào buổi trưa còn đi biệt tích. Có lần anh đưa nàng về tới, cha nàng chưa đi mà ngồi ngay phía trước vườn hoa, ánh nhìn u uẩn hệt ánh mắt nàng có lần anh bắt gặp. Thấy anh đưa nàng về, thấy cái nắm tay của anh siết chặt lấy tay nàng, ông ta không nói, chỉ lẳng lặng bỏ đi, mọi chuyện vẫn bình thường và suôn sẻ. Nàng cười nhiều hơn và những nụ cười đó làm anh vui phải biết.
Hoa quỳnh lại nở thôi em!
Hoa quỳnh lại nở thôi em!
***
Đêm nay, tôi lại đến tìm em. Cha em đã rời đi từ tầm chiều và có lẽ phải mờ sáng hôm sau, ông mới trở về. Ở quán nhậu hoặc lên rừng, em bảo không biết ông làm gì, nghĩ gì, chỉ biết rằng đã quen với điều đó.
Tôi đỗ ô tô phía ngoài rồi lặng lẽ vào ngồi cạnh em ở cái bậc thềm làm bằng gỗ cao hẳn lên so với vườn hoa. Chờ hoa quỳnh nở, tôi đã hiểu rất rõ cái thời khắc ấy có ý nghĩa thế nào đối với em. Hai năm qua, đã bao lần tôi cùng em đợi hoa quỳnh nở. Vậy mà tôi nghĩ mình vẫn chưa đủ hiểu em, chưa đủ làm em thực hạnh phúc. Đêm nay tôi cũng cùng em đợi hoa quỳnh nở rồi chớp mắt đã héo rũ, để lộ trong mắt em một tia hụt hẫng. Ngồi cạnh em, tôi thấy lòng mình nặng trĩu, tôi sắp phải luân chuyển công tác ra nước ngoài một thời gian do công việc thúc đẩy. Có thể nhanh, có thể lâu, tôi không biết trước được. Ngập ngừng mãi, tôi mới cất gọi tên em:
-Như này…
Em quay nhìn tôi bằng cặp mắt ngạc nhiên lộ rõ. Dường như rất lâu rồi, không có ai gọi tên em như thế cả. Sau một phút định thần, em cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng mộng mị, tôi nói tiếp:
-Anh sắp phải rời Đà Lạt một thời gian!
-Bao lâu? – em ra hiệu hỏi tôi.
-Anh không biết nữa, có thể sẽ rất lâu đấy. Công trình ở đây nghiệm thu đợt cuối rồi nhưng…
-…
-Anh nhất định trở lại tìm em.
Vai em so lên một chặp rồi rũ xuống. Nước mắt tự nhiên rớt đầy trên gò má. Tôi ôm riết bờ vai em, hôn lên những giọt nước mắt đang thi nhau rớt xuống. Tim tôi như rụng ra ngoài, một cảm giác chưa từng có ở cái thằng tôi suốt hơn hai chục năm qua. Tôi muốn nói điều gì đó để trấn an em mà cổ họng nghẹn lại không thể thốt nên lời. Lí trí bảo tôi nhất định còn cơ hội tìm em nhưng tôi lại thấy cứ như thể từ đây, em sẽ không mở cánh cửa trái tim để tôi bước vào thêm một lần nào nữa. Tim tôi đau nhói, đôi môi vội chiếm lĩnh lấy hơi thở em giá buốt giữa đêm Đà Lạt đầy sương giăng lạnh lẽo. Mắt em không nhắm nghiền mà mở to nhìn tôi, cái tia nhìn dữ dội nhất tôi từng thấy ở một người con gái.
Dưới vòng tay tôi, tôi chợt thấy em tan loãng như ánh trăng mờ ảo tan ra, chảy mải miết qua kẽ tay, phủ một lớp mỏng nhẹ lên cỏ cây, mái tóc, làn da của người con gái miền sơn cước. Nụ hôn sâu và dai dẳng. Vai em run lên từng chặp làm cái thằng đàn ông trong tôi yếu đuối quá chừng. Thì ra hoa quỳnh vừa héo rũ, tôi vẫn chưa đủ sức xóa đi cái tia hụt hẫng thoáng hiện trong đáy mắt em. Phải làm sao? Dường như tôi hơi lầm tưởng rằng mình đã làm em thực sự hạnh phúc.
Tôi nôn nóng đẩy em vào vùng cỏ mượt ướt đẫm sương đêm, nôn nóng lùa tay vô làn tóc mây óng ả, bờ môi tham lam chiếm lĩnh lấy một vùng ánh trăng tan chảy, tôi sắp xa em rồi. Tôi nghe nước mắt mình ào ra mặn đắng, cũng không hiểu được vì sao mình lại yếu lòng vậy, tôi chỉ biết mình đã gục đầu vào ngực em và cứ thế nức lên. Em hỏi vì sao tôi lại khóc khi em mạnh mẽ vậy, tôi không trả lời. Tôi thương em, và yêu nữa. Cứ nghĩ đến việc không thể thấy bóng hình em thân thuộc, không thể lo lắng cho em, không thể bảo vệ em khỏi người cha tàn nhẫn, tôi thấy mình không thở được. Cái thời khắc ấy, tôi có cảm tưởng thời gian không tính bằng giây, bằng phút nữa mà đổ ập đến một khoảnh khắc như con thác dữ dội vẫn đêm ngày gầm thét…
Chỉ còn lại bóng đêm, những đóa quỳnh vừa héo rũ…
Chỉ còn lại tôi…và em…
***
Anh đi rồi, nàng vẫn vậy, vẫn sáng sáng đến tiệm ăn, vẫn đêm đêm đợi hoa quỳnh nở vội nhưng niềm hẫng hụt lại dần lấp đầy nơi con tim trước giờ vẫn chỉ đập những nhịp lặng lẽ. Lẽ ra anh sắp có thể xóa đi cái tia hẫng hụt trong mắt nàng mỗi bận nhìn hoa quỳnh héo rũ. Vậy mà…anh đi vội quá. Những sợi hạnh phúc mong manh và ít ỏi nàng chưa thực quen thuộc không cho nàng quyền hi vọng rằng anh yêu nàng cũng cần thiết như là hơi thở. Huống hồ con tim nàng hoang sơ vậy, những xúc cảm gọi là tình yêu chỉ đơn thuần là tình yêu, không vương vấn chút gì làm vẩn màu những xúc cảm ấy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận dù thế nào đi nữa, dù anh rời bỏ hoàn toàn, dù nàng tổn thương và thiệt thòi mấy, nàng cũng sẽ không quỵ ngã. Nước mắt có thể rơi nhưng xúc cảm không bao giờ chai sạn, niềm tin sẽ không cạn và nàng vẫn sẽ bước tiếp thôi. Nàng là ai và đã lớn lên thế nào, nàng vẫn nhớ, không có bất kì thứ gì trên đời lay chuyển được điều đó. Nàng có thể sống bất chấp mọi thứ, trước giờ vẫn vậy nhưng tự sâu thẳm nàng vẫn ý thực được, thiếu anh, cuộc sống của nàng đã khuyết. Vệt khuyết được che đậy rất khéo trên bề mặt nhưng thực chất rất sâu. Trái tim nàng trước lúc có anh chỉ ăm ắp thất vọng và chút hi vọng chen chân thì bây giờ, sau khi anh bước vào và lại đi qua, nó trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng.
Cha nàng trở về vào một đêm không đặc biệt. Đà Lạt vẫn vậy, vẫn gió lạnh, vẫn bảng lảng khói sương. Ông đột nhiên mất tích ba tháng ròng kể từ cái ngày anh đi. Nàng vốn đã vô cảm với những bước ở – đi của ông trong căn nhà này nhưng lần trở về này của ông, nàng đã rất mong. Có một điều ông nên biết, cần biết và phải biết dù cho đã có những khoảnh khắc nàng căm hận cha mình và mong ông biến mất khỏi cuộc đời nàng nhưng lần này thì khác.
Nàng có thai, ba tháng kể từ cái đêm định mệnh ấy. Sự hiện diện của một sinh linh mới không làm Như lo sợ hay hoảng hốt chút nào. Tình yêu với anh có lẽ đã khiến nàng biết mình thực sự mạnh mẽ đến độ nào. Nàng không có ý định báo cho anh biết, không muốn tìm anh, không muốn đòi quyền lợi. Nàng khước từ mọi thứ có thể liên lạc với anh, điện thoại hay thư từ. Với nàng, tình yêu có lẽ giản đơn và hoang sơ hệt như con tim nàng vậy. Nếu anh muốn và nàng thực sự quan trọng, anh nhất định quay trở lại. Nàng không mơ mộng hão và luôn tin và chỉ bị thuyết phục khi sự chân thành đủ lớn.
Đứa trẻ cũng sẽ giống như nàng, luôn tiềm tàng trong mình một sức chịu đựng âm thầm và bền bỉ. Ở cái chốn này, nàng không quan tâm có ai xì xào xem đứa trẻ ấy là con của ai, nó sẽ lớn lên mạnh mẽ và hoang dại như cây cỏ vương vất hương thơm và đắm mình trong hơi lạnh. Nhưng nếu anh thực sự không quay trở lại, nàng chỉ có thể trách mình đã trao nhầm tin yêu. Nàng không đòi quyền lợi hay toan tính bất cứ kế hoạch nào. Nàng cần anh trở lại đơn giản chỉ để chứng tỏ những yêu thương nàng đã trót nhận, trót trao không mong manh và dễ lụi tàn như đóa quỳnh chóng nở chóng tàn trong đêm sương lạnh.
Bữa cơm chiều có mặt cha nàng trôi qua lặng lẽ. Nàng có thể cảm nhận một niềm vui ấm áp len lỏi qua tim. Đã bao giờ hai cha con nàng ngồi cùng mâm và ánh mắt cha nhìn nàng như lúc này, thôi hằn học và loang loáng nước. Nàng chậm rãi chìa ra trước mặt ông tờ phiếu siêu âm của thai nhi ba tháng tuổi có đề tên nàng và chờ đợi thứ gì chính nàng không biết nữa. Sự yên lặng, ơ hờ? Sự vắng mặt của cha nàng trong căn nhà này? Nàng thấy lòng mình rối bời khi bước chân cha mình khe khẽ đi vào buồng ngủ riêng. Đêm ấy, ông không say, cũng không đi khỏi…
Đêm…
Nàng có thể cảm nhận cha mình lặng lẽ đứng sau nàng rất lâu, rất lâu. Nàng còn có thể hình dung ra cả ánh mắt ông nhìn mình, không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả nó nữa. Nàng ngồi chờ hoa quỳnh nở, có một luồng cảm xúc rất lạnh lùa qua rồi bủa vây, thít chặt nơi con tim đang rạo rực khác thường, những nhịp đập lắng xuống nhưng niềm hẫng hụt vừa đến đã đổ đầy suy nghĩ. Nàng nghe giọng cha mình âm thầm phía sau:
-Con đã yêu thực sự chứ? – Vâng! – Nếu nó không quay lại, con có hối hận không? – Không!
Nàng nhẹ nhàng gật rồi lắc sau mỗi câu hỏi của cha mình. Cha nàng thở dài, bắt đầu câu chuyện định kể với nàng bằng những lời xin lỗi. Câu chuyên bao năm nay nàng luôn muốn biết tường tận mà chưa có cơ hội – câu chuyện của mẹ nàng. Bà là ai? Tại sao sinh ra nàng đã không biết mặt bà? Tại sao nàng luôn có cảm giác thái độ kì cục của cha đối với nàng – cô con gái độc nhất của ông đều có liên quan đến người phụ nữ ấy?
Cha nàng lôi ra từ trong chiếc hộp bọc vải đã sờn một bức ảnh duy nhất, là mẹ nàng. Nàng nhận ra ngay mình chính là bản sao hoàn hảo của bà. Cha nàng kể bằng thứ giọng xa xôi như vọng lại từ một miền quá vãng. Gần ba mươi năm trước, cha nàng – một người đàn ông không nổi trội bỗng nhiên cưới được mẹ nàng – người đàn bà đẹp nhất vùng có biết bao nhiêu chàng trai mơ ước. Người ta đổ xô đi xem cái đám cưới lạ kì ấy. Rồi đồn đại, đoán già đoán non. Cha nói đã không quan tâm điều gì mà yêu mẹ nàng bằng thứ tình yêu gần như là tôn sùng, ngưỡng vọng. Vậy mà sinh nàng được một thời gian, mẹ bỏ cha đi theo người đàn ông khác. Thứ tình yêu tôn sùng đã hóa thành hận thù khôn tả. Những lời đồn đại năm xưa cha nàng không quên, có điều sự hi sinh vì tình yêu đã khiến ông bỏ ngoài tai tất cả. Lúc bấy giờ, nó chợt dội về, nó đã khiến cuộc sống của hai cha con suốt bao nhiêu năm qua chỉ hoàn toàn là căm hờn, nước mắt. Mà nàng giống mẹ lạ. Cứ đẹp mơn mởn bất chấp tất cả. Hình ảnh về mẹ nàng càng làm cha ám ảnh, căm hờn, hoài nghi. Rốt cuộc nàng là con của ai? Câu trả lời vẫn là bí mật. Câu chuyện lê thê như chính cuộc đời ông suốt bao nhiêu năm qua. Nàng thấy tim mình đau nhói, nước mắt vây bủa khiến nàng như nghẹt thở. Cha nàng cũng khóc, những giọt nước mắt rơi âm thầm suốt nhiều năm qua nhưng câu nói sau cùng của ông như tái sinh nàng lần nữa:
-Nếu con đồng ý, cha sẽ đi làm để nuôi hai mẹ con. Ta biết lỗi lầm của mình không thể chuộc lại, con đã thiệt thòi suốt hơn hai mươi năm qua rồi nhưng xin con đừng như ta, nếu gã trai đó không quay lại, xin đừng để bi kịch lặp lại với đứa trẻ, nó không có tội, ta đã nhận ra điều đó quá muộn màng – rồi cha nàng rên rỉ – Chỉ vì một chữ yêu mà sao bao nhiêu cuộc đời khổ đau và dang dở vậy?
Năm tháng nữa trôi qua, anh vẫn không hề quay lại tìm nàng, những hi vọng đứt nhịp rồi tắt ngấm. Nàng trở về lặng lẽ như những tháng ngày cũ nhưng chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Vết thương lòng cứ thản nhiên nhưng thực ra đang rỉ máu, đau âm thầm, chính là niềm hẫng hụt cứ tăng dần lên sau mỗi đêm nàng nhìn hoa quỳnh héo rũ.
***
Tôi quay lại Đà Lạt tìm em sau hơn nửa năm xa cách, chúng tôi không hề liên lạc. Nói đúng hơn, tôi không thể thuyết phục em. Em muốn tôi đến tìm em thay vì những dòng tin nhắn, em sẽ không thể đoán biết tôi thế nào.
Tôi lái xe vào trung tâm thành phố khi trờ đã tối, sương lạnh giăng kín mọi nẻo đường. Tôi thấy tim mình lạnh và nhớ em khôn tả, nỗi nhớ giăng mắc như sương, tôi sắp được gặp lại em. Em có giận tôi, có nghĩ rằng tôi quên hay phản bội em khi sau cái đêm chia tay ấy một quãng rất dài, tôi không hề quay lại?
Tôi đỗ xe trước một điểm bán xăng, bất chợt thấy bóng hình ai đó rất giống em bước vào cửa hàng bán đồ sơ sinh phía bên kia đường. Tôi dụi mắt lần nữa, đúng là em thật, gương mặt nhìn nghiêng càng đẹp lạ lùng, nhưng…
Tôi vội trả tiền xăng rồi chạy sang bên kia đường, vào đúng cửa hàng đó nhưng không thấy em nữa. Mấy nhân viên bán hàng đang kháo nhau về cô gái câm ở ngoại ô thành phố có bầu sắp đến ngày sinh mà chàng trai vẫn chưa xuất hiện, hình như đứa trẻ không có bố,…tôi thấy khối cơ phía trái lồng ngực mình đau đau. Sao tôi chẳng mảy may nghĩ đến điều đó? Sao em không nhắn nhủ gì cho tôi biết? Sao em thích âm thầm chịu đựng vậy? Hay rằng em nghĩ tôi là một gã bội bạc chỉ lợi dụng tình yêu của em? Không, không, em không thể hiểu tôi đã nhớ em đến phát điên lên. Nếu không tôi đã chẳng lái xe bảy tiếng đồng hồ từ Sài Gòn lên Đà Lạt ngay sau khi đáp chuyến bay từ một miền đất xa xôi trở về. Tôi vội đuổi theo em, tôi chạy như bay mà không thể nào nhìn ra bóng hình thân thuộc ấy, một nỗi hoang mang vừa đến khiến tôi như nghẹt thở. Mãi khi nhà em thấp thoáng gần lại, tôi mới thấy em. Em đứng trước cổng nhà, người đàn ông trạc ngoài bốn mươi bước ra, cười hiền rồi đưa tay đỡ túi đồ em đang mang, là cha em. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng nhìn ánh mắt kia, tôi lờ mờ đoán ra mọi chuyện. Tôi nhớ mình đã đứng lặng rất lâu trước cổng nhà em. Em có còn giữ thói quen ngắm hoa quỳnh nở chứ? Có còn cười nhiều như lúc gặp tôi chứ? Có còn nhớ tôi không? Hay tôi đã chẳng còn là gì nơi trái tim em hoang sơ, mạnh mẽ, có thể mặn nồng yêu thương nhưng cũng có thể để gió lạnh cao nguyên cuốn trôi đi kí ức.
Mãi sau, tôi mới nhận ra sương đêm ướt vai áo mỏng, em bước ra phía thềm nhà, dải tóc óng ả như phát sáng trong đêm, hoa quỳnh sắp nở rồi, tôi quyết giữ lại cái khoảnh khắc đáy mắt em tràn niềm hi vọng ấy, không để nó vợi mất đi. Hoa quỳnh có thể héo rũ trong đêm nhưng niềm hẫng hụt sẽ không có cơ hội chen chân vào đôi mắt ấy. Bước chân tôi lướt rất nhẹ trên đám cỏ mịn màng rồi tiến lại phía em. Em nhận ra vòng tay ôm không chút ngạc nhiên, không hồ hởi, không vui mừng. Tôi chỉ nhớ đáy mắt em long lanh một vùng hi vọng mới. Hoa quỳnh tàn rồi lại nở, cái chu kì vĩnh hằng của tạo hóa như cuộc đời con người ta nối tiếp, đan xen những thất vọng rồi hi vọng mới. Có những quãng tối thật dài nhưng trong thất vọng luôn nảy mầm hi vọng và nếu biết cách gìn giữ, yêu thương sẽ chẳng nở nhanh rồi vội lụi như đóa quỳnh kia. Yêu thương được nuôi nấng và sưởi ấm dưới ánh mặt trời không giống như những đóa quỳnh, nở rực rỡ và tàn lặng lẽ trong đêm tối. Tôi thì thầm thật khẽ bên tai em:
- Rồi hoa quỳnh lại nở thôi em…
Mắt em lấp lánh một tia cười nồng nàn quen thuộc. Đêm ấy, đôi mắt em không bắt kịp thời khắc những đóa quỳnh tàn lụi vì đôi mắt ấy thuộc về nơi tôi, vĩnh viễn thuộc về…