Thật khó đặt dấu chấm kết thúc cho một chuyện thậm chí còn chưa từng bắt đầu.
***
Gần như là tình yêu
Thật khó đặt dấu chấm kết thúc cho một chuyện thậm chí còn chưa từng bắt đầu. Rất lâu sau này, tôi cứ bị ám ảnh hoài bởi đôi mắt nhòa lệ của An, khi tôi dằn lòng buông một câu thẳng thắn: "Đừng yêu anh, cô bé. Anh không thể đáp lại tình cảm của em." Lúc ấy, tôi không đủ dũng khí đưa ra cho An một lý do rõ ràng. Vẫn đôi mắt sũng nước, pha thêm nhiều phần tức tưởi không cam lòng, An đến tiễn ở sân bay ngày tôi chuyển công tác sang Singapore trong hai năm.
An là nhân viên dưới cấp của tôi. Em thông minh, và trẻ trung. Và tươi xanh- đó là tính từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra để miêu tả vẻ đẹp của em. Nó đột nhiên nảy ra trong đầu tôi vào cái hôm em lí lắc hỏi: "Này Huân, nếu em là một màu sắc, anh nghĩ em sẽ là màu gì?". Tôi ngắc ngứ một thoáng trước khi trả lời: "Xanh lá". "Vì sao là xanh lá?"- Em lại hỏi. "Vì em green và fresh". An cười, mắt lấp lánh, vì An hiểu, tôi chỉ dùng tiếng Anh với em khi không biết diễn đạt cảm xúc như thế nào.
An thường ở lại các buổi tối muộn giúp tôi hoàn thành những việc gấp rút sắp đến thời hạn. Xong việc chúng tôi sẽ đi ăn khuya đâu đó, hay chỉ đơn giản là ra bờ kè uống sinh tố nói chuyện gẫu. Cuối tuần, tôi và An cùng giải bài tập của một chương trình đào tạo nghiệp vụ nâng cao cả hai đang theo đuổi. Niềm vui bên em cứ từng ngày len vào tim tôi sẽ sàng, đến mức tôi từng kỳ vọng cảm xúc tôi đối với em là tình yêu. Nhưng rốt cuộc, tôi đành phụ lòng An, vì không thể đặt nhầm tên cho một mối quan hệ.
Người dưng trên đất khách
Brian chìa bàn tay với những ngón thon dài ra bắt tay tôi, nửa chủ động, nửa rụt rè. Hôm nay là buổi chiêu đãi của tập đoàn cho những nhân viên xuất sắc từ các nước mới chuyển đến Singapore. Brian đến từ Bắc Kinh, nhỏ hơn tôi hai tuổi. Chẳng hiểu sao, cái vẻ lóng ngóng lần đầu xa nhà của Brian làm tôi thấy cậu nhóc đáng mến lạ lùng.
Tôi cứ tưởng sau lần đầu nói chuyện rôm rả như thể gặp phải tri kỷ ấy, tôi và Brian sẽ dần thân thiết hơn, như hai gã cô đơn nơi đất khách. Nhưng không phải. Brian hòa đồng nhưng không thực sự thân với bất kỳ ai trong văn phòng, với tôi cậu lại có vẻ e dè giữ khoảng cách. Mà cũng có thể do tôi cả nghĩ quá thôi. Áp lực công việc kinh khủng, chúng tôi mụ cả người và trôi đi như những bóng ma, làm sao có thể cười rạng rỡ như buổi đầu vừa đến được chứ.
Thắm thoát chúng tôi cũng trải qua một năm ở đây rồi.
Brian vắng mặt một tuần để về Bắc Kinh. Lúc quay lại, cậu gầy rộc hẳn đi, đôi má phúng phính trước đây giờ móp xộp lại. Ở lại làm thêm giờ, tôi chạm khẽ vào vai cậu hỏi han quan tâm. Brian òa khóc "Anh Huân, bố em mất rồi. Em thấy mình thật đơn độc." Cậu vùi gương mặt đầy nước lên vai tôi. Tôi vỗ nhẹ lên lưng Brian ủi an, bỗng nảy ra lời đề nghị. "Cậu có muốn qua ở trọ cùng tôi không?". Thế là mấy ngày sau, Brian dọn qua chỗ tôi. Cậu tỏ ra là một người bạn chung nhà dễ chịu, có Brian ở cùng tôi thấy căn hộ đỡ buồn và quạnh người hơn.
Người thương, người yêu
Tôi ngỡ ngàng thấy An xuất hiện, sắc sảo và xinh đẹp hơn hẳn một năm trước. Với năng lực của em, cũng chẳng bất ngờ khi em được tập đoàn cử sang nước ngoài, nhưng em vốn có rất nhiều lựa chọn, cớ gì phải cố chấp chọn nơi tôi đang công tác chứ.
An nhanh chóng tiếp cận và kết thân với Brian khi biết cậu ấy trọ cùng nhà với tôi. Không biết là để khai thác thông tin về tôi, hay là cố tình trêu tức tôi nữa. Phụ nữ thông minh như em thật khó đoán. Nhìn thấy em cười đùa cùng Brian, không dưng tôi dâng lên một nỗi bất an và khó chịu kỳ quặc.
Chủ nhật, An ghé qua, mang theo lỉnh kỉnh nguyên vật liệu nấu ăn. Brian đi đâu đó chưa về. Tôi pha cho An một ly matcha- thứ trà màu xanh non mà trước đây tôi và em cùng yêu thích. An đón lấy, thoáng vui thích trẻ con sóng sánh trong mắt. Khi tivi chuyến đến một bản nhạc quen thuộc, An bỗng ngồi sát lại và ngả đầu vào vai tôi.
- Đừng như vậy, An- Tôi khẽ xoay người né tránh.
- Vì sao? Em không tin anh chưa từng có cảm giác với em.
- Đừng ngốc vậy. Nghe này, anh thương em nhiều, nhưng đó không phải là yêu. Anh đã ước chỉ cần mình cố gắng thì có thể yêu em, nhưng cũng chỉ xem em là em gái mà thôi – Tôi ngập ngừng, rồi quyết định chẳng có lúc nào thích hợp hơn để từ chối An thực sự. – Anh đã có người yêu rồi.
- Nói dối. Brian nói anh vẫn đi về một mình cả năm nay mà.
- Em không hiểu sao An. Brian là người yêu của anh đó. Tụi anh,.... tụi anh chính là....- Tôi nói dối không chớp mắt, nhưng phần bỏ lửng lại ẩn chứa một nửa sự thực: tôi là gay.
An bị đả kích mạnh mẽ, ràn rụa nước mắt. "Đừng nói nữa. Em không tin". An lao nhanh ra cửa, đụng phải Brian đang đứng đó nhìn tôi chết sững.
Không thể đối mặt
An đi rồi. Brian vẫn đứng như phỗng, không quay đầu bỏ chạy, cũng chẳng vào nhà. Tôi bước đến, vòng tay ôm siết cậu.
- Anh yêu em, Brian. Đừng trốn tránh nữa. Anh nhận ra chúng ta giống nhau từ lần đầu gặp mặt, khi em bắt tay anh. Em cũng yêu anh, đúng không?
- Huân, em không thể... Bố em mất sau nhiều năm trầm uất khi phát hiện sự thực về em... Em chỉ còn mẹ, mẹ luôn muốn em lấy vợ, có con. Em... em không thể trái ý mẹ- Brian nghẹn ngào.
Tôi hiểu nỗi lòng của Brian. Brian là chỗ dựa sau cùng và duy nhất của mẹ cậu, bà hẳn đặt nhiều kỳ vọng cho đứa con trai duy nhất của mình. Brian không tự do như tôi. Dưới tôi còn có hai em trai nữa. Khi biết tôi không phải là người đàn ông trọn vẹn, ba mẹ tôi sốc nhiều, nhưng vì thương tôi nên chỉ cần tôi sống tốt và hạnh phúc là đủ, dồn niềm mong chờ bồng bế cháu lên những đứa con còn lại.
Tôi và Brian im lặng cả ngày dài. Hôm sau khi tôi thức dậy đã không thấy Brian đâu nữa. Túi hành lý nhỏ gọn lúc em đến giờ cũng theo em đi rồi.
Brian không đến chỗ làm. Một ngày, hai ngày rồi cả tuần liền.
Không tìm mà vẫn gặp
Hỏi phòng nhân sự, tôi mới biết Brian xin nghỉ không lương hai tháng, theo chế độ linh hoạt đặc biệt của công ty. Cậu ấy nói cần đi du lịch đâu đó để cân bằng lại trước áp lực. Tôi thở phào, chỉ cần biết sự biến mất của Brian không phải do hành động dại dột nông nổi nào là tôi yên lòng rồi.
Không muốn gây sức ép cho Brian, tôi không đi tìm cậu. Một khoảng lặng là cần thiết để Brian có thời gian suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Dù em có quyết định thế nào tôi cũng chỉ có thể tôn trọng điều đó mà thôi.
Tôi nhận được điện thoại từ Bắc Kinh. May mắn là vốn tiếng Quan Thoại của tôi không tệ để hiểu được nội dung từ đầu dây bên kia. Mẹ của Brian choáng ngất phải nhập viện. Người hàng xóm tốt bụng chỉ tra được trong danh bạ điện thoại của bà hai số của Brian: số di dông không liên lạc được, và số cố định của công ty. Phòng nhân sự đã chuyển máy cho bác ấy gặp tôi.
Tôi bay vội đến Bắc Kinh, kịp gửi thông tin bệnh viện cho Brian qua tin nhắn điện thoại, Facebook và cả email.
Lúc tôi vào thăm, bác Lưu- mẹ của Brian- đã tỉnh lại. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ cho biết bác Lưu chỉ choáng ngất vì sức khỏe kém lúc chuyển mùa, có thể về trong ngày. Tôi không chắc Brian có từng nhắc đến tôi trước mặt bác không, nên chỉ xưng mình là bạn đồng nghiệp thân thiết, và nói dối rằng Brian đang tham gia một chuyến thiện nguyện ở vùng xa, không liên lạc được bằng các thiết bị điện tử. Tôi làm thủ tục cho bác Lưu xuất viện, và ở lại nhà chăm sóc bác lúc tịnh dưỡng, thắc thỏm mong Brian sớm quay về. Ánh nhìn của bác Lưu dành cho tôi từ nghi ngại dần chuyển sang trìu mến hơn. Mấy lần bác ngập ngừng toan hỏi tôi điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Đến ngày thứ ba thì Brian về. Tôi ở lại Bắc Kinh thêm hai ngày nữa. Suốt thời gian đó, tôi thường tránh đi để Brian có thời gian riêng bên mẹ, cũng không hỏi Brian đã đi đâu, và em đã nghĩ gì những ngày xa tôi. Chúng tôi ít khi trò chuyện, nếu có thì lần nào em cũng chỉ nói "Cảm ơn anh, Huân" và nhìn tôi thật dịu dàng.
Có thể yêu nhau không?
Tôi quay về Singapore một mình, vùi đầu vào công việc, nhưng trái tim vẫn quay quắt nhớ em. Một buổi tối, mobile của tôi rung nhẹ. "Chào cháu, Huân" Giọng của bác Lưu vang lên ấm áp.
Hóa ra bằng trực giác của người mẹ, bác Lưu đã đoán biết tình cảm tôi dành cho Brian khi tôi đến chăm sóc bà ở Bắc Kinh. Bác đã thực sự cảm động trước sự chân thành của tôi, và cũng nhận ra nét lấp lánh tươi vui của Brian trong hai ngày ngắn ngủi bên cạnh tôi. Bác gặng hỏi Brian vì không chịu nổi nét buồn rười rượi của con trai sau khi tôi rời khỏi. "Bác đã nghĩ rất nhiều, là mẹ, bác chỉ muốn thấy con mình hạnh phúc. Nó đau, bác cũng đau. Cháu có thể đến đây một lần nữa không, nói cho bác biết tư cách thực sự mà cháu muốn, không phải chỉ là đồng nghiệp thân thiết nhé. Có thể bác sẽ cân nhắc đề nghị của cháu."
Tôi không tin nổi những gì mình nghe bên tai, thấy mình đang bay lên, rồi rơi xuống, ngả vào một tấm đệm bông êm ái. Ngày mai tôi sẽ đến Bắc Kinh chuyến sớm nhất, để có thể nắm lấy tay Brian, hỏi em một câu thôi, và dù bao lâu cũng được, chờ nghe câu trả lời "Huân, em cũng yêu anh, từ lâu rồi".
18/4/2014
Lazi